Hôm nay là ngày diễn ra phiên tòa xét xử Lạc Hồ Ưng.
Trương Ý Nhi là nhân chứng quan trọng, cô đã cố gắng hết sức hỗ trợ, kết quả cuối cùng thế nào là dựa vào ý của bồi thẩm đoàn và thẩm phán.
Lạc Hồ Ưng tuy có liên quan đến vụ án nhà rửa tội nhưng xét đến việc y bị cưỡng ép, mọi hành vi là tự vệ cho bản thân và người thân.
Hơn nữa y còn hợp tác phối hợp bắt Lạc Hồ Vận, hỗ trợ đội cảnh sát giải quyết được vụ án nhà rửa tội.
Phán y năm năm tù, hai năm cuối được hưởng án treo.
Đây đã là hình phạt khoan hồng nhất với Lạc Hồ Ưng.
Thời điểm y chuẩn bị được người đưa đi, y dừng bước, ánh mắt giao hòa với đôi con ngươi trong suốt, tinh khôi của cô gái.
Y mấp máy môi: “Tiểu Linh, hãy sống tốt.”
Trương Ý Nhi mỉm cười nhìn y, cô gật đầu: “Anh cũng vậy, cải tạo trong đó thật tốt nhé.”
Khóe môi người đàn ông cong lên, đó là nụ cười chân thật nhất trong suốt mười năm nay, y đã sống dưới lớp mặt nạ giả lâu như vậy, những tưởng sẽ chẳng bao giờ được sống là chính mình, thế nhưng hiện tại y rốt cuộc cũng được giải thoát.
Y thật sự đã cười, là nụ cười mà y dùng khuôn mặt thật của mình.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, Lạc Hồ Ưng phóng cái nhìn đến khung cửa sổ của toà án, thấp thoáng vài tia nắng lọt vào, y nhìn thấy những hạt bụi li ti lãng vãng trong không khí.
Tựa như mọi tội ác đã hóa thành hư vô.
Y thầm nghĩ, hãy bay đi thật xa, xa tận đường chân trời không có thực càng tốt.
Tin tức Mai An Yên tự tử trong ngục giam nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.
Thật ra dù cô ta không tự tử thì cũng sớm bị tử hình, có chăng cô ta muốn tự định đoạt cái chết của mình, giống như Lạc Hồ Vận, cô ta có kiêu ngạo của cô ta, muốn làm chủ lần cuối cùng.
Trương Ý Nhi đang ngồi trên xích đu hóng mát, bên cạnh là Frederick Nhược Đông.
Chuyện của Mai An Yên tuy không còn liên quan gì tới cô nữa nhưng vẫn có chút tò mò, kéo tay hắn hỏi han: “Anh nghĩ có phải cô ta tự tử không?”
Frederick Nhược Đông không đoán được, nhưng hắn vẫn cho cô một đáp án: “Có lẽ cô ta thật sự tự tử.”
Hai ngày sau, Frederick Nhược Đông nhận được một lá thư không in bất cứ vết tích của người nào.
Vỏn vẹn vài chữ: [Lạc, Mạc, Lê, Ám, Frederick.]
Frederick Nhược Đông trầm tư nhìn mảnh giấy vàng úa cũ kỹ, cả vết tích chữ viết cũng cho thấy chúng được viết từ nhiều năm về trước.
Suy đoán của hắn có thể đúng nhưng chắc chắn không sai, hắn cũng không muốn tiếp tục chạy theo phân tích người nọ nữa.
Năm gia tộc lớn nhất suốt mười năm nay, có lẽ… là một sự kết hợp để giải mã bản đồ kho báu.
Người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ bình thường không nhìn rõ diện mạo, hắn cao khoảng trên mét bảy, trong ngực ôm một hũ tro cốt màu trắng, đứng trên mui một con tàu lớn, con tàu đã sớm giăng buồm, đang rời xa bến cảng hoang vu.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đất liền đã trở thành một mảnh mờ mịt không còn rõ bất cứ gì, bàn tay thiếu hai ngón khẽ vuốt v e hũ tro cốt một cách nâng niu.
Giọng hắn khàn khàn khó nghe: “Tiểu Linh… không phải anh buông tha cho chúng.
Chỉ là… sự nhung nhớ của anh đã đến giới hạn.
Muốn gặp em.” Nói rồi hắn xoay người, hắn cùng người yêu đón ánh hoàng