“Anh Gia Minh.” Trương Ý Nhi thấy người bạn chơi với mình từ thuở ấu thơ, vô cùng vui mừng định chạy đến chào hỏi thì như sực tỉnh khựng lại, hiện tại cô đã không còn là một Trương Ý Nhi của trước đây thích làm gì thì làm nữa, cô đã có sự ràng buộc chặt chẽ với người đàn ông đang dùng ánh mắt lạnh lẽo như thể sắp đông cứng Gia Minh, cô kinh sợ trước sự ngạc nhiên ẩn giấu đầy đau đớn của chàng trai, bàn tay nhỏ bé nhè nhẹ chui vào lòng bàn tay không chút độ ấm của hắn.
Càng ngày càng biết cách dỗ hắn rồi đấy, Frederick Nhược Đông quả nhiên đã dịu xuống sự khó chịu trong người, hắn siết chặt bàn tay mềm mại của thiếu nữ nghiêng đầu nói: “Vào thôi.”
Trương Ý Nhi cười gật đầu rồi liếc Tống Gia Minh một cái tạm biệt.
Chàng trai ôm nỗi vui sướng khi gặp lại người con gái mình thầm yêu, nhưng niềm hạnh phúc còn chưa kịp thấm nhuần ông trời đã bắt anh ta phải chứng kiến cô gái như ánh trăng sáng tay trong tay bên một người đàn ông khác, mà người đàn ông đó khiến anh ta hoàn toàn thất bại ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ta chưa từng gặp qua cũng chưa từng thấy ai trên tivi có dáng vẻ đầy quyền uy và “yêu nghiệt” như người đàn ông trước mắt.
Tại sao Ý Ý có thể quen biết người có địa vị xã hội vượt tầng khí quyển như vậy? Cô mất tích hơn cả tháng nay, bà ngoại La bảo rằng trường cô tổ chức trao đổi sinh viên với một trường học tại Anh, với thành tích xuất sắc, cô được trường chọn đến Anh giao lưu học tập trong vòng một tháng.
Anh ta không học cùng trường với cô nên không biết, nhưng cũng từng nghe đến chuyện trao đổi sinh viên nên không nghi ngờ, chỉ là sự xuất hiện vừa rồi của cô khiến anh ta kinh ngạc và còn sợ hãi… sợ sẽ hoàn toàn đánh mất người con gái ấy.
Căn nhà chỉ vỏn vẹn 50 mét vuông, lớp ngói trên trần đã bị lủng thủng vài chỗ, được đắp thêm vài viên gạch phía trên tạm thời để che mưa che nắng nhưng chắc chắn không kéo dài được bao lâu.
Nền nhà bằng xi măng mùa hè thì nóng bức, mùa mưa thì ẩm ướt bốc lên cái mùi xi măng lâu năm vô cùng khó ngửi.
Có hai phòng ngủ, mỗi phòng chỉ khoảng 9 mét vuông, nhét được cái giường, một bàn học với giá treo đồ là đã chật kín.
Gian bếp được dùng ván ngăn che chắn một cách tạm bợ.
Hắn rõ gia cảnh nhà cô rất nghèo, không nghĩ lại nghèo đến mức này, nghĩ đến việc cô đã sống trong khốn khổ, không đủ ăn no mặc ấm suốt nhiều năm nay một sự “đau lòng” dâng lên trong trái tim người đàn ông gần như chẳng hiểu “tình người” là gì.
Hắn đảo một vòng quan sát từng thứ có trong căn phòng, ánh mắt rơi vào bộ sô pha cũ kỹ không biết đã trải qua bao nhiêu năm dầm mưa dãi nắng, lớp bông kém chất lượng bên trong còn lòi ra mấy chỗ bị rách, thật sự cả căn nhà ngoài bức tranh sơn dầu trên tường là đặc biệt và có vẻ “giá trị” thì mọi thứ đến cho cũng chẳng ai muốn nhận.
Cuối cùng khi đôi con ngươi rơi vào hai người phụ nữ với cùng một biểu cảm kinh diễm và sợ hãi trước mắt.
Một người đàn bà tuổi chưa quá lớn nhưng vì sống khổ nạn trong một thời gian dài mà già đi 10 tuổi, người con gái bên cạnh lại khá xinh đẹp, tuy da dẻ không được mềm mịn, trắng nõn như Trương Ý Nhi nhưng cũng ổn khi sống trong gia cảnh không đủ đầy thế này, chỉ là Frederick Nhược Đông không thích cái nhìn say mê một cách hèn tiện của cô ta, dù có cố gắng che giấu hay ra vẻ mình là một con thỏ nhỏ ngây thơ thuần khiết cũng không qua được sự sắc bén trong cặp mắt xanh lục.
“Ngài… xin chào ngài.” Sớm đã nghe Trương Ý Nhi báo hôm nay sẽ có người bên an sinh xã hội đến thăm, hai mẹ con đương nhiên tin đến không thể tin hơn, lại bắt đầu suy tính có thể thương lượng vay một số tiền thì càng tốt, thế là bà ta dặn dò con gái phải ăn mặc bần bần một chút, bình thường con