Trương Ý Nhi được ngài Fred nắm tay dẫn dắt đến chiếc giường rộng lớn, hắn đặt cô nằm xuống giường rất dịu dàng mà vuốt ve: “Thiếu tiền sao?” Hắn hỏi một cách thản nhiên, không nghe được có ý chế giễu nhưng cũng không quá tôn trọng.
“Vâng.” Cô gái nhỏ nhẹ đáp, vô cùng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nhút nhác dù tận sâu trong tâm hồn trong trẻo đang dần bị nhuộm đen.
Frederick Nhược Đông nhếch miệng, hắn thẳng lưng dựa vào đầu giường: “Biết vì sao tôi chọn cô không?” Hắn hỏi.
Cô gái nhỏ ngây thơ lắc đầu, cô thành thật không biết, nhan sắc của cô thế nào cô tự hiểu, nếu so cái khuôn mặt này với khuôn mặt đại mỹ nhân của những cô nàng kia, cô không đấu lại.
Về thân hình, chắc có thể phần lớn là vì nó: “Em… không biết ạ.” Cô lơ mơ đáp.
Frederick dùng mu bàn tay ma sát một bên má mềm mại của Trương Ý Nhi, hắn cười cho cô biết đáp án: “Vì ở cô có sự đơn thuần và…” Hắn hạ giọng nguy hiểm: “Sự khác biệt rõ rệt giữa thân thể này và cái khuôn mặt này.” Dứt lời không báo trước siết lấy gáy người phụ nữ hôn sâu.
Đèn ngủ vẫn còn sáng trưng mà hắn hình như không có ý định tắt đi, Trương Ý Nhi dần dần thả lỏng cơ thể chìm trong nụ hôn quá mức thuần thục của hắn.
Bỗng Frederick dừng lại bất ngờ, giọng nói khàn khàn: “Tới lúc cô nên chủ động rồi.”
Lời này như đánh tỉnh sự mất hồn vừa rồi, Trương Ý Nhi đáp “dạ” một tiếng, dựa vào những điều bà Hỷ dạy và cả những video đã xem qua, cô ngồi dậy nâng những ngón tay có chút run rẩy cởi đi khăn tắm còn treo trên vai, ngay sau đó cả cơ thể trong bộ váy ngủ chẳng có bao nhiêu vải lồ lộ trước đôi mắt thâm sâu của Fred Nhược Đông.
Hắn nheo mắt ngắm bờ vai đáng giá được mua bảo hiểm của Trương Ý Nhi thật lâu, một bờ vai dáng móc treo đồ hiếm thấy, quyến rũ và đặc biệt khiến cặp mắt xanh lục càng lúc càng đậm màu hơn.
Trương Ý Nhi không chống đỡ nổi cái nhìn quá mức trực tiếp, quá mức trần trụi của ngài Fred, cô cắn nhẹ cánh môi dưới, hít sâu lần nữa nâng tay lên, nhịp độ run rẩy đã được cô cố gắng áp chế.
Frederick vẫn không có cử động nào ngoại trừ ánh mắt bén nhọn đang chăm chú vào từng chi tiết trên thân thể người phụ nữ, cho đến khi bàn tay cô đặt ngay thắt lưng chuẩn bị gỡ khăn tắm trắng tinh ra, hắn mới có hành động.
Bị hắn chặn lại bàn tay, Trương Ý Nhi giật mình nâng mắt khó hiểu quan sát hắn.
Có điều người ấy lại không nói gì, bàn tay dần thả lỏng lướt nhẹ trên cánh tay trần của cô.
Chợt hắn ôm eo cô kéo mạnh một cái, toàn bộ thân thể Trương ý Nhi ngồi hẳn trong lòng người đàn ông.
Môi hắn hạ xuống bờ vai quá mức hút hồn, giọng nói mê hoặc vang lên: “Có biết sau đêm nay cô sẽ ra sao không?”
Trương Ý Nhi chống hai tay trên bờ vai rộng lớn của ngài Fred, nghe hắn hỏi cô lần nữa lắc đầu bình tĩnh đáp: “Dù ra sao em cũng đã thuộc về ngài Fred.”
Tiếng cười khẽ như tiếng đàn Cello phát ra từ vùng cực băng lạnh giá, người đàn ông có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Trương Ý Nhi và lần đầu tiên hắn không để cho phụ nữ phục vụ mình mà tự chính mình chủ động, sự dịu dàng trước đó đều thay thế bởi dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.
Frederick lột sạch bộ váy mỏng tanh trên người cô, tay hắn bao bọc lấy đồi núi đủ đầy và căng mọng rồi hôn cô một cách cuồng dã.
Hơi thở của