Có lẽ vì thân phận công chúa Frederick nên tạm thời ngoài sáng thì cô an bình, còn không biết được trong bóng tối đang có bao nhiêu kẻ dòm ngó bằng ánh mắt thèm thuồng.
Trương Ý Nhi ăn sáng tại căn tin trong an tĩnh, lần nữa đeo balo đến lớp học thực hành.
Cái mùi máu tanh tưởi của con người vẫn cứ quanh quẩn trong khoang mũi, Trương Ý Nhi nghi ngờ rằng gần căn tin có người bị thương, mùi máu trộn lẫn trong mùi đất càng rõ rệt hơn.
Hôm qua vừa đặt chân tới căn tin cô đã ngửi thấy nhưng chưa xác định được chính xác phương hướng.
Là mùi máu tươi của người còn sống chứ không phải mùi của xác chết, nếu là mùi của xác chết cô đã không ăn ở căn tin nổi rồi.
Tạm thời dẹp vấn đề này sang một bên, để theo dõi thêm vậy.
Phong Khởi chủ yếu đào tạo chuyên ngành y học và tài chính kinh tế, khoa nghệ thuật không có nhiều sinh viên theo học huống chi chuyên ngành hội họa của Trương Ý Nhi lại càng hiếm.
Giống như cô tưởng tượng chỉ khoảng mười sinh viên, ba nam, sáu nữ, thêm cô nữa là tổng cộng bảy nữ sinh.
Ít ra cũng đủ mười người, không đến mức hiu quạnh.
Trương Ý Nhi báo danh xong thì nhận phải cái nhìn không tốt lắm của giảng viên nữ, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, dáng người trung bình, không đeo kính, cái nhìn không thiện cảm vì thế mà không che giấu nổi.
Trương Ý Nhi không thể hiểu, cô mới tới lớp ngày đầu tiên, còn chưa từng chạm mặt bà ta bao giờ, sao lại dùng thái độ kỳ cục như vậy với cô chứ? Phong Khởi đúng là nơi quái dị, ai cũng quái dị.
“Buổi thực hành này sẽ tính vào điểm thành phần, các em chớ lơ là.” Bà ta thu hồi lại tầm mắt trên người Trương Ý Nhi, bắt đầu trở lại là một giảng viên đầy kinh nghiệm và nghiêm khắc khiến sinh viên không khỏi sợ hãi.
“Chủ đề của bài thực hành cuối cùng học kỳ này là “Ác ma”, các em có 180 phút cho nó, thời gian được tính trong 5 phút nữa.”
Mười sinh viên xì xào vài tiếng về đề bài sau đó lập tức bắt tay vào pha màu, chuẩn bị những loại cọ cần cho bài vẽ của mình.
||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||
Trương Ý Nhi há hốc miệng, hai mắt mở lớn khó có thể tin được quan sát chằm chằm từng bạn học cùng lứa.
Quá trâu bò, quá kinh khủng.
Còn chưa tới 5 phút mà bọn họ đã suy nghĩ xong được bố cục, nội dung những gì mình sắp đặt cọ vẽ.
Tư duy bằng tên lửa sao? Trong khi cái não ngắn này của cô còn đang trống rỗng, bên trong chỉ có hai chữ “Ác ma” đang lượn lờ như trêu ngươi.
Lần nữa đảo mắt một lượt, bọn họ dường như đã pha xong màu sắc chủ đạo, Trương Ý Nhi nuốt một ngụm nước miếng, vô tình bắt gặp ánh mắt khinh khỉnh của giảng viên lần nữa, ai đó chột dạ cụp mi.
Bộ não trơn láng bắt đầu hành động, nó xoắn theo chiều kim đồng hồ, không dữ dội, nhanh chóng mà chầm chậm như người thả từng bước chân trên mây, Trương Ý Nhi dần bình tĩnh, không để cho những thứ bên ngoài làm ảnh hưởng đến cổ máy “não bộ” trong đầu đang xoắn càng lúc càng mạnh.
Ác ma, ác ma, ác ma.
Ba chữ ấy xâm chiếm toàn bộ linh hồn cô, cặp mắt màu nâu trong suốt mở ra ngay tức khắc, khóe miệng cô nhếch lên một độ cong vừa phải đủ để thấy cô đang đi đúng hướng.
Ác ma và thiên thần.
Cô gái mặc bộ quần áo đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông vũ, cả thể xác và linh hồn cô như hoà cùng với những nét vẽ, những sắc màu nước, dáng vẻ ấy như cho tất cả mọi người thấy được đam mê của cô ấy tất thảy đều đặt vào hội họa.
Giảng viên trung niên nhướng mày vòng ra sau lưng cô gái, ánh mắt từ sườn mặt trắng nõn, mịn màng chuyển sang bức tranh đang vẽ được một nửa.
Rõ ràng cô đã vẽ sau những sinh viên còn lại tận mười lăm phút, nhưng tốc độ về sau lại không thua kém bất cứ một ai.
Bà có chút ngạc nhiên, bức tranh vẫn chưa hiện rõ, bà cũng chưa thể đoán được nội dung, không ngờ cô gái này chỉ sử dụng đúng ba tông màu duy nhất, trắng, đen và đỏ hoàn toàn ít hơn nhiều so với những bạn học khác.
Một đôi cánh giống cánh của thiên thần cũng có thể là cánh của Thần Ưng Andes.
Bức tranh chỉ mới đến đó, bà vô cùng trông đợi cô gái này chỉ với ba màu sắc làm sao có thể lột tả tất thảy ý nghĩa của “Ác ma”.
Sự khó chịu ban đầu vì nghĩ cô là sinh viên không có đầu óc dựa vào quyền thế mà được vào Phong Khởi dường như đã dần thay đổi.
Trương