Trương Ý Nhi biết chắc chắn người đàn ông đa nghi này sẽ không tha cho mình, sớm đã chuẩn bị sẵn lý do biện hộ, cô không để ý đến bàn tay đang được y cầm, hắng giọng, khuôn mặt hơi cúi xuống, bày ra bộ dáng vô cùng yếu ớt: “Tôi học tại Phong Khởi mà, hôm nay chủ nhật tôi muốn vào rừng dã ngoại thực nghiệm, thế nào lại lạc đường, tôi không tìm ra đường về, cứ đi theo cảm tính cuối cùng là chạy xuống tận chỗ này, là con suối nhỏ thu hút tôi, khi đến gần tôi lại ngừi thấy mùi máu rất nồng, phát hiện dưới đất cũng đầy máu, tôi… đi theo dấu vết đó rồi tìm thấy anh.
Không ngờ là anh…” Dừng lại hơi nâng mắt ngó y một cái, y nhìn cô như thể xuyên thấu toàn bộ tâm tư cô đã cố gắng dựng nên một phòng tuyến bảo vệ.
Trương Ý Nhi chột dạ trong lòng nhưng bề ngoài vẫn là một cô gái nhỏ rơi vào cảnh bị lạc đường, nhớ đến cái gì đó, cặp mắt phượng lóe lên chút ánh sáng: “Tôi có thể giúp anh liên lạc với Huyền Bạch.” Tuy hôm qua hắn bị đồng nghiệp tịch thu điện thoại nhưng có lẽ sẽ sớm cướp về thôi.
Mày y hơi cau lại, tay vẫn không rời đi, sự mềm mại kỳ lạ đó khiến y không muốn buông ra.
Những lời cô nhóc này nói rất nhiều sơ hở nhưng cô không có ý xấu, y có thể nhận ra cô thật sự không biết người trong hang động này là y.
Việc cô có thể tìm ra cái nơi khỉ ho gà gáy đây đúng là rất kỳ lạ, chỉ là tạm thời y không có thời gian đi điều tra vấn đề đó, y phải trở về Ám Dạ để xử lý vết thương.
Cô đã giúp y xử lý qua một lượt nhưng chỉ là rửa sạch vết thương ngoài da, những nơi nhiễm trùng nặng nếu cứ kéo dài y sẽ không xong.
“Giúp tôi một chuyện.” Y lên tiếng, giọng đã khàn đến mức không nghe rõ.
Trương Ý Nhi ngơ ngác hai giây, rồi gật gù đầu vểnh tai lên làm bộ dạng vô cùng lắng nghe.
Khóe miệng y nhếch lên một cách mờ nhạt rồi thu lại, y nói: “Giữ bí mật chuyện cô gặp tôi.”
Không cần y cảnh cáo thì cô cũng định làm vậy, chuyện này đến cả ngài Fred cô cũng không tiết lộ cho hắn biết.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt gật đầu chắc nịch: “Tôi hứa.”
“Còn nữa…” Y ho khan vài tiếng: “Cho tôi ít nước.” Cổ họng đã khô khốc đến mức như cánh đồng nức rạn trong mùa hạn hán.
“Vâng.” Trương Ý Nhi đáp xong, bàn tay định rút ra, lúc này mới phát hiện chuyện mờ ám mà hai người đã làm từ nãy giờ, cô xấu hổ giấu tay ra sau đi lấy nước cho y.
Dạ Huyền mặt không biểu cảm.
Uống xong hai hớp nước, y tiếp tục nói chuyện còn dang dở: “Cô giúp tôi liên lạc với Huyền Bạch, nói cậu ấy sáng mai đợi tôi dưới chân núi X.”
“Chân núi X?” Không phải chính là ngọn núi sau khu rừng này sao.
Cô chớp chớp mắt vài cái nói: “Tường thành rất cao, anh không thể ra khỏi đây bằng cách đó.”
Hiếm khi người đàn ông cười, nụ cười lúc này còn có chút trêu chọc: “Vậy cô nghĩ tôi vào đây bằng cách nào?” Sao cô lại ngây thơ và thuần hậu đến vậy chứ, còn cho rằng y sẽ trốn ra thông qua dãy tường thành như thành trì vững chắc thời nhà Minh à.
Trương Ý Nhi á khẩu, cô há miệng như muốn nói rồi chợt sựng lại, có chút thành khẩn hỏi: “Vậy anh làm sao vào đây được?”
Y không trả lời, chỉ lặng yên ngắm cô nhóc đang ra chiều vặn xoắn não suy đoán một số vấn đề.
Dáng vẻ này dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận, rất đáng yêu và ngốc nghếch, như lần đó cô dùng cửa xe của y làm gương soi.
Thanh thuần, không chút tâm địa, có lẽ chính vì vậy mà Frederick Nhược Đông mới yêu thương cô.
Không biết vì sao y lại có chút khó chịu, thở một hơi rồi mặc kệ cô còn đang chìm vào những suy tư, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dù muốn rời khỏi đây thì cũng phải qua đêm nay, hiện tại y còn quá yếu, sợ đi được một đoạn đã chịu không nổi mà chết giữa đường.
Một khi đã không chắc chắn chuyện gì y sẽ không làm, ngược lại còn phải tính toán, lên kế hoạch một cách có logic.
Đó chính là cách sinh tồn, là cách mà y luôn chiến thắng Hoắc Thiệu Hoa, dù lần này y suýt mất luôn cả mạng nhưng đã tiêu diệt tận gốc bè phái của hắn ta, chỉ là y lại không ra tay giết chết hắn dù y có cơ hội.
Chẳng rõ chút tình người chết tiệt gì đó tự nhiên lại nảy lên vào lúc quyết định, thật khiến y bực bội.
Nhưng y chắc chắn một điều, Hoắc Thiếu Hoa không chết thì cũng đã phế.
Đó là ân huệ cuối cùng y ban cho hắn ta, là chút tình cảm dành cho kẻ thù chiến đấu bao nhiêu năm nay còn sót lại, nếu để y gặp hắn lần nữa, chắc chắn Hoắc Thiệu Hoa sẽ chết.
Cuộc đời một người không có nhiều cơ hội như vậy, y đã chừa cho hắn một con đường sống, và đó cũng là con đường duy nhất, nếu hắn ta quay đầu tức là tự nhảy vào địa ngục.
“Sáng mai hãy trở về học viện.” Không biết y đã tỉnh lại lúc nào, sắc mặt vẫn rất xấu nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều.
Trương Ý Nhi hơi giật mình, trong không gian bao quanh là