Đan Đan liếc Trương Ý Nhi đang ỉu xìu dựa vào lưng ghé, cả khuôn mặt hiện rõ hai chữ “bất mãn”, cô nàng này lúc nào cũng ngốc ngếch đáng yêu như vậy.
Tức đến mắt nổ đom đóm vẫn có thể trưng ra cái bộ dạng khiến người ta mềm lòng.
Dường như cô ta đã rõ vì sao ngài Fred hay Mạc thái tử thậm chí là người của Ám Dạ đều có cảm tình với cô ấy.
Bởi chính cô ta là phụ nữ cũng không khống chế được mà yêu thích cô thì đàn ông sao có thể không yêu chiều người con gái này đây.
Có thể nói Trương Ý Nhi là cô gái duy nhất mà Đan Đan không ghét, thậm chí còn khiến cô ta muốn trở thành một người đủ năng lực có thể bảo vệ cho cô.
Cô gái tựa như thiên thần này thật đặc biệt, cô không mang ánh hào quang sáng chói như minh tinh hay nữ thần, cô chỉ đơn thuần là một cô gái thấm đượm thiện lương và trong sáng hơn bất cứ một ai trên đời này.
Đó là Trương Ý Nhi.
Trương Ý Nhi làm sao có thể phát hiện Đan Đan đang đánh giá cô theo hướng tích cực thế được, cô nàng đang vội nhắn tin báo Huyền Bạch biết chuyện, cô chỉ báo còn lại là dựa vào Huyền Bạch, còn chính cô thì gọi làm phiền ngài Fred một chút.
“Hiện giờ tôi gọi ngài ấy, liệu có bị ăn mắng không?” Còn rất biết điều mà hỏi ý kiến Đan Đan.
Đan Đan nhếch miệng gật đầu thành thật nói: “Xác xuất ăn mắng là rất cao.”
“Nhưng tôi cũng quen rồi, bị mắng thêm lần nữa cũng không sao đâu.” Cô nàng nào đó lắc lư người rồi ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị gọi cho ngài Fred thân ái.
Tiểu Trì đang nghiêm nghiêm cẩn cẩn tập trung lái xe lúc này cũng lo lắng thay cho Trương Ý Nhi.
Cái vụ Mặt Đen với Đại Trì anh ta đã bỏ vào cái xó xĩnh nào rồi, anh ta cũng không nhỏ nhen đi để bụng mấy chuyện này.
Điện thoại kết nối, hai hồi chuông người kia đã bắt máy: “Đến tứ hợp viện rồi?” Giọng nói vẫn luôn quyến rũ khiến phụ nữ không cách nào từ chối nỗi, Trương Ý Nhi phụng phịu, chẳng rõ vì sao tai lại lặng lẽ ửng hồng, cô buồn bực lên tiếng: “Chưa ạ, mới đi được nửa đường.” Sao có thể chỉ vì giọng nói của người ta thôi mà cũng tự làm mình xấu hổ, mất mặt thật sự.
“Vậy gọi tôi có chuyện gì?” Bên hắn hơi ồn, hắn đang ở dưới tầng hầm của xưởng - nơi sản xuất chính, âm thanh của thiết bị, máy móc kêu khá ồn ào nhưng từng hơi thở nhè nhè không có vần điệu hay từng câu chữ cô thốt lên hắn đều nghe rõ không sót một từ nào.
Đan Đan chắc chắn đã báo cô ấy biết hắn đang bận, vậy mà cô vẫn gọi cho hắn chứng tỏ có việc.
“Nói nhanh.” Không nghe người nọ tiếp tục, hắn đúng là đang bận xử lý chuyện nguyên vật liệu sản xuất súng ống không đạt chất lượng, thời điểm này không rãnh rỗi để nói chuyện với cô.
Trương Ý Nhi bĩu môi không dám làm chậm trễ thời gian của hắn, chỉ vài câu đã tóm gọn chuyện mình muốn xin xỏ.
Người đàn ông hơi nhíu mày, cô bé này dám xin hắn đến Ám Dạ