Sáng hôm sau, Lăng Nhiễm cùng Hoắc Mạc Đình đi tới bệnh viện.
Lăng Nhiễm hơi căng thẳng ngồi trong xe,mắt thi thoảng khẽ liếc nhìn người bên cạnh đang lái xe.
Hôm nay Hoắc Mạc Đình nói sẽ tự lái xe nên chỉ có hai người bọn họ đi mà không có tài xế như mọi khi.
Lăng Nhiễm im lặng quan sát người đàn ông đang chuyên tâm lái xe.
Nhìn Hoắc Mạc Đình bình thường đã đủ đẹp trai rồi, bây giờ anh đang trong trạng thái lái xe, nhìn góc nghiêng hoàn hảo không góc chết kia làm người ta nói không mê thì là nói láo, bàn tay thon dài đang chậm rãi di chuyển vô lăng.
Lăng Nhiễm bỗng có suy nghĩ nếu sau này anh phá sản thi cái gương mặt điển trai này sẽ là cái đào ra tiền.
Đang chăm chú quan sát bỗng Hoắc Mạc Đình đưa mắt nhìn Lăng Nhiễm, cô giật mình chột dạ vội quay lại phía cửa sổ.
Đến bây giờ Lăng Nhiễm mới phát hiện đây không phải là con đường tới bệnh viện, cô tò mò hỏi: "Anh đi đường khác sao? Đây không phải là đường bình thường hay đi!"
"Tới nơi khác kiểm tra" Hoắc Mạc Đình biết thừa Lăng Nhiễm luôn nhìn mình, chỉ là anh có cảm giác gì đó rất lạ.
"Tại sao? Bệnh viện không tốt hay sao?" Lăng Nhiễm buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu của mình.
"Ừ" Hoắc Mạc Đình tùy tiện trả lời, cũng không biết có phải cô đã biết được trạng thái của bản thân hay chưa, chắc là vẫn chưa đi, nếu không sao có thể vô tư như vậy được.
Lăng Nhiễm ồ một tiếng, lại nghĩ tới bệnh của mình, bệnh viện không có cách cũng không nằm ngoài dự đoán, xem ra việc trị liệu chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian, không thể có tác dụng như thuốc giải được, cô khẽ thở dài rồi lại quay mặt ra cửa sổ.
Xem ra cô không có duyên với sự sống rồi, lần nào cũng gần kề cái chết.
Ông trời cũng thật khó có mắt đi, số cô kiếp nào cũng có kết cục thảm vô cùng.
Lăng Nhiễm không nghĩ tới mọi hành động của cô đều được Hoắc Mạc Đình thu vào tầm mắt, không biết anh nghĩ gì dùng một tay nhẹ đặt lên đầu cô xoa nhẹ, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều: "Đừng suy nghĩ nhiều"
Lăng Nhiễm mở to mắt nhìn Hoắc Mạc Đình, ôi trời anh ấy vừa xoa đầu mình? Cuộc đời cô từ bé tới giờ chưa được người đàn ông nào xoa đầu nói giọng ấm áp như vậy, Lăng Nhiễm mất một lúc vẫn chưa tiêu hoá được cái xoa đầu của Hoắc Mạc Đình.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Xe dừng lại đã đưa Lăng Nhiễm trở về với thực tại.
Cô nhìn Hoắc Mạc Đình không nói gì, có một chút cảm xúc nhói lên trong lòng Lăng Nhiễm.
"Tới rồi" Hoắc Mạc Đình nói rồi cầm áo khoác mở cửa xuống xe, Lăng Nhiễm cũng định đi xuống nhưng Hoắc Mạc Đình không biết từ bao giờ đã giúp cô mở cửa xe.
"Cảm ơn!" Lăng Nhiễm nói rồi xuống xe, đi theo sau Hoắc Mạc Đình cô mới quan sát nơi này, đây rõ ràng là một căn biệt thự được làm theo phong cách Tây Âu, đây đâu giống với nơi khám bệnh chút nào, mặc dù nghi ngờ nhưng cô vẫn cất bước theo anh vào trong.
Bước vào trong, Lăng Nhiễm lặng lẽ quan sát nơi đây, trong này cách bố trí vô cùng xa hoa, màu chủ đạo là màu trắng và xanh dương, chủ nhân nơi này chắc là người rất thanh lịch nhỉ.
"Ồ! Hoắc đại gia tới rồi