Chẳng để mọi người đợi lâu Hoắc gia cuối cũng cũng có thành viên mới, cái ngày biết Lăng Nhiễm mang thai Hoắc Mạc Đình ngoài mặt thì vui vẻ cười nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện không dùng bảo hộ vào lần trước đó, một Triệu Tư Lạc đã đủ nhức đầu rồi, nếu đứa bé là con gái thì còn được nhưng nếu là con trai thì anh sẽ gửi nó đi cải tạo khi đủ tuổi.
Nếu Lăng Nhiễm mà biết anh có cái suy nghĩ này thì mấy tháng tới đừng hòng bước vào phòng ngủ chính.
9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau cuối cùng cũng kết thúc, họ sinh được một tiểu công chúa đáng yêu, quá trình dưỡng thai của cô rất phức tạp, anh gần như chẳng rời khỏi nhà lúc nào cũng lải nhải mấy thứ dinh dưỡng thuốc bổ gì đó, cô thù ngày càng đầy đặn còn anh thì nhìn cứ như một lão già đang lo lắng đủ thứ.
Chẳng có người chồng nào như anh cả, cô còn nhớ có một lần anh chủ động kết thúc cuộc họp quản trị hằng tháng vô cùng quan trọng chỉ để về nhà nấu ăn sáng cho cô, cứ ra khỏi nhà là giống như đi làm việc gì trọng đại vậy, chuẩn bị hết thứ này đến thứ kia.
Dù đau đầu nhiều lúc còn dở khóc dở cười với anh, bất lực không thôi, nhưng cô lại thấy hạnh phúc vô cùng, cô cảm nhận tình yêu của anh từng chút một, sự chăm sóc ân cần đặc biệt là sự ưu tiên hàng đầu của anh.
Phụ nữ ai mà chẳng thích mình luôn là sự ưu tiên hàng đầu của ai đó.
Bé con nhà họ Hoắc tên là Hoắc Ninh Khả, cái tên này anh phải mất mấy đêm để nghĩ ra, vận dụng bao nhiêu kiến thức, cũng bàn bạc hỏi ý kiến vợ sau đó quyết định đặt tên này cho bé con.
Những ngày tháng làm bố lần đầu cũng không phải dễ, dù đã qua khoá học chăm trẻ nhưng khi bế con trên tay anh vẫn có cảm giác hơi run,