Lăng Nhiễm dừng tại một quán cafe đối diện công ty Hoắc thị.
Mỉm cười đi vào trong.
Vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy có người gọi.
"Tiểu Nhiễm!"
"Chị!" Lăng Nhiễm vui vẻ đi tới bên Lăng Kỳ chị gái cô.
"Xin lỗi vì bắt em tới tận đây, tại chị không thể tới Hoắc gia!" Lăng Kỳ áy náy nhìn Lăng Nhiễm.
"A, không sao, dù sao em cũng định đi ra ngoài" Lăng Nhiễm cười nói.
"Cơ thể em sao rồi?" Lăng Kỳ hỏi chuyện chính.
"Không có gì đáng ngại đâu, thể lực hơi kém so với trước đây thôi"
"Người hạ độc em có phải đã bị bắt và trở về thế giới bên kia rồi đúng không?" Lăng Kỳ hỏi, chuyện này rất ít người biết cô may mắn mới nghe ngóng được.
"Vâng" Đây là tác phẩm của Hoắc Mạc Đình.
Xem ra người chồng này cũng có chút lương tâm.
Anh không làm thì cô cũng nhất định không bỏ qua.
Người hạ độc chính là bạn thân của nữ chính Thiên Kì Nhan sau khi tiến vào giới giải trí tên là Tần Thi Hàm.
Người này vô cùng ghét Lăng Nhiễm.
Thừa cơ mua chuộc người trong nhà đầu độc cô vì làm bị thương mặt của Thiên Kì Nhan khiến việc đóng phim tạm thời bị dừng lại, cô ấy đã vài lần muốn tự sát.
Chậc...thủ đoạn của Lăng Nhiễm cũng không phải nhẹ nhàng, đối với diễn viên gương mặt vô cùng quan trọng để bị thương hẳn là rất sốc.
"Về nhà một chuyến được không? Ba mẹ cũng đã nghe chuyện, ba rất lo cho em đấy!" Lăng Kỳ nhíu mày nói.
"Chỉ có ba lo lắng thôi sao?" Lăng Nhiễm lẩm bẩm trong miệng.
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ba mẹ của Lăng Nhiễm thôi.
Từ nhỏ Dương Yên đã mất ba mẹ, sống nương tựa vào bà ngoại, bởi vì nhà nội khinh thường mẹ cô lại càng không muốn dính líu tới cô.
"Em nói gì cơ?" Lăng Kỳ không nghe rõ hỏi lại.
"À không có, vậy chút nữa em về cùng chị!" Sớm đối mặt cũng tốt, dù sao cái gia đình đó từ lâu đã không coi cô là người một nhà rồi.
"Ừm!" Lăng Kỳ vui vẻ cười.
Tới lúc hai người đang chuẩn bị đi thì có một giọng nói chanh chua vang lại: "Ấy, đây không phải là vị Hoắc phu nhân trong lời đồn sao? Vậy mà còn mặt mũi đi ra ngoài!"
Lăng Nhiễm và Lăng Kỳ đồng thời quay người lại phát hiện một người phụ nữ ngực to não nhỏ ở phía sau đang nhìn bọn họ bằng nửa con mắt.
"Phiền cô đây ăn nói cho cẩn thận" Người lên tiếng là Lăng Kỳ.
"Tôi chỉ cẩn thận với những người đáng cẩn thận, còn cái loại người như cô ta không xứng!" Người phụ nữ khinh thường cười.
"Kệ cô ta đi chị, ra ngoài không mang theo não" Lăng Nhiễm kéo tay Lăng Kỳ lại.
"Cô nói ai ra ngoài không mang theo não!" Người phụ nữ nghe xong tức giận nói.
"Ai tự nhận thì là người đó! Tôi cũng đâu nói tên cô, cô tự cho mình không mang theo não à?" Lăng Nhiễm là người chẳng dễ dàng bỏ qua cho người muốn kiếm chuyện, muốn cãi cô có thể cãi tới cùng, muốn đánh cô cũng có thể đánh, vì đây là con đường sinh sống duy nhất của cô ở kiếp trước khi