Thời gian dần trôi, cơ thể Lăng Nhiễm cũng càng trở nên yếu hơn, đã thử vài lần thuốc nhưng chỉ được một thời gian ngắn, số thời gian ngủ của cô tăng lên sức ăn cũng kém đi, chẳng mấy chốc cơ thể đã gầy đi rất nhiều.
Hoắc Mạc Đình lúc nào cũng túc trực bên cô, mọi công việc đều xử lý khi cô chợp mắt.
Khi thực sự cần thiết anh mới tới công ty.
Triệu Khải và Bích Lạc Doanh thì cả ngày ở trong phòng thí nghiệm điều chế thuốc chuẩn bị thuốc để làm phẫu thuật sắp tới.
Đợi tới khi tế bào trong cơ thể Lăng Nhiễm suy kiệt nhất mới có thể làm phẫu thuật an toàn.
Dù Hoắc Mạc Đình không muốn hành hạ cô như vậy nhưng nếu phẫu thuật luôn sẽ để lại nhiều di chứng nguy hiểm sau này, có khi còn gặp rủi ro trong lúc phẫu thuật nên anh đành nhìn cô mỗi ngày một suy yếu.
Có khi Lăng Nhiễm ngủ rất sâu, đánh thức cô không được doạ mọi người một phen hú vía.
Gần đây cô cũng không thể đi lại một cách tự do như trước nữa mỗi lần tính bước đi thì chân lại chẳng có chút sức nào cả một là sẽ ngồi xe lăn những lúc anh vắng nhà, hoặc sẽ do anh bồng bế cô đi khắp nơi như trẻ con vậy, ban đầu Lăng Nhiễm còn có chút xấu hổ nhưng lâu dần cũng quen.
Giống sáng nay, Hoắc Mạc Đình tới công ty họp cổ đông, dì Thẩm đã chuyển tới đây để tiện chăm sóc hơn.
Lăng Nhiễm lại ngồi trên chiếc xe lăn gắn bó hơn một tháng.
Cô đã ở thôn Đồng này gần 3 tháng rồi, vài tuần đầu còn cảm giác được sức lực trong cơ thể nhưng hơn một tháng gần đây cô đều không thể đi lại bình thường, làm chút chuyện cũng mất sức vô cùng.
"Dì ơi, con muốn ra ngoài hôm nay trời không lạnh lắm có thể không?" Lăng Nhiễm được đỡ lên xe lăn nhỏ giọng hỏi.
"Cái này..." Dì Thẩm hơi chần chừ đi qua mở cửa sổ phòng ngủ thấy bên ngoài, gió lạnh tạt vào mặt dì nhưng cũng không lạnh lắm, bây giờ đã là giữa mùa đông rồi.
"Ở trong nhà mãi con chán quá..." Lăng Nhiễm rũ mắt cúi xuống nhìn mũi chân.
"Con đợi ta chút!" Dì Thẩm không nỡ nhìn Lăng Nhiễm buồn bã liền đóng cửa sổ, đi xang phòng bên cạnh lấy quần áo, khăn choàng, gang tay, vớ, mũ len cùng một tấm chăn lông dày sau khi bọc kín người Lăng Nhiễm dì mới yên tâm đẩy cô vào thang máy đi xuống tầng 1.
Lăng Nhiễm: "..." Bọc kín như vậy...thôi không sao ra ngoài được là tốt rồi.
Nhìn mọi thực vật bên ngoài đã khô Lăng Nhiễm lại cảm thấy chúng thật giống mình.
Đều đã tàn lụi...
“Sao lại để cô ấy ra ngoài này?” Hoắc Mạc Đình đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Nhiễm nhíu mày không vui chút nào.
“Thiếu gia tôi…”
“Là em muốn ra ngoài nên đòi dì Thẩm đưa ra”
“Ngoài này lạnh, vào trong thôi!” Hoắc Mạc Đình nói xong cúi người ôm Lăng Nhiễm lên cất bước đi.
“Đừng! Cứ ở trong nhà em không chịu được…ở ngoài này một chút nữa thôi được không? Hơn nữa em mặc rất nhiều quần áo…còn có găng tay…mũ…” Lăng Nhiễm níu chặt vạt áo của anh.
Cô lúc này được quấn kín mít tròn tròn như cục bông.
Hoắc Mạc Đình dừng bước nhìn cô thở dài rồi nói: “Năm phút”
“Được” Lăng Nhiễm vui vẻ gật đầu.
Anh ôm cô tới sân vườn có mái che đặt cô ngồi lên đùi ôm cô vào lòng.
Lăng Nhiễm im lặng tựa vào lòng anh, trong khoảng thời gian này cô thừa nhận một điều rằng người đàn ông này cô thật sự đã yêu anh mất rồi, những dịu dàng mà anh dành cho cô đã làm cô siêu lòng.
“Mạc Đình…nếu em chết anh có buồn không?”
Cơ thể Hoắc Mạc Đình