Ban đêm cả thành phố Cao Giang lúc này phủ trong bóng tối, dường như mọi thứ đều đã yên giấc, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ngoại trừ tiếng gió đêm thổi vi vu.
Trong đêm tối tĩnh mịch chợt vang lên tiếng trực thăng phành phạch.
Bên trong chiếc trực thăng một người đàn ông mặc vest lạnh lùng im lặng ngồi trên ghế, trên tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt đen sâu thẳm tưởng chừng như không đáy nhìn chằm chằm điếu thuốc, bao lâu rồi anh không đụng tới thứ này nhỉ? Hình như là từ khi Lăng Nhiễm xuất hiện nhỉ?
"Hoắc tổng! Đã nhận được tín hiệu từ Vương thiếu!" Một thuộc hạ mặt không chút biểu cảm nào lên tiếng thông báo.
Anh lẳng lặng gật đầu, tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh gật đầu xoay người nói với phi cơ: "Lái về phía Tây 30km"
Bỗng nhiên Hoắc Mạc Đình nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ đáy mắt anh loé lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường hạ lệnh: "Đáp xuống phía trước!"
"Dạ? Nhưng mà Hoắc tổng phía trước là con sông lớn nhất thành phố..." Thuộc hạ nghe lệnh mà thắc mắc, hạ cánh xuống sông ư? Có phải Hoắc tổng nói nhầm không?
"Trực thăng có bom, cửa bị khoá cứng, muốn chết?"
"Có bom..." Tên thuộc hạ ngay lập tức hiểu vấn đề, đưa tay mở cửa trực thăng quả nhiên bị khoá cứng hơn nữa còn cố định ở bên ngoài.
Lại nhìn Hoắc Mạc Đình vẫn bình tĩnh không chút vội vã gấp gáp nào, lẽ nào Hoắc tổng đã biết trước rồi?
"Hoắc tổng, bây giờ..?" Hắn lên tiếng như đang chờ đợi quyết định từ anh.
"Lao xuống sông, bỏ lái trở lại vị trí"
Anh vừa dứt lời cả phi cơ và tên thuộc hạ đều đứng dậy rồi đi lại ngồi xuống bên cạnh anh, bọn họ tin tưởng Hoắc tổng, không cần thắc mắc nhiều chỉ cần tin tưởng anh, bọn họ hôm nay nhất định không chết.
Chiếc trực thăng mất lái lắc lư rồi bao thẳng xuống con sông lớn trước mặt, ngay khoảnh khắc ấy chốt ghế Hoắc Mạc Đình đang ngồi có biến đổi nhẹ kêu cạch một tiếng.
Chưa tới 2 phút, một tiếng nổ lớn vang lên dưới nước làm khuấy động dòng sông vừa dài vừa lớn, dưới áp lực của bom nổ từng cột nước lớn bắn lên, cả chiếc trực thăng nổ tung, một vài phụ kiện theo cột nước bắn lên.
Những thứ nổi được của trực thăng đều nổi hết lên trên mặt nước trong đó một chiếc áo vest nam không lành lặn cũng nổi lên mặt nước, nếu quan sát kĩ bằng ánh đèn sẽ thấy cạnh chiếc áo vest không xa có một chút nước sông hơi hồng rồi nhanh chóng bị nước sông lấn át.
"Không!" Lăng Nhiễm giật mình bừng tỉnh trong cơn ác mộng, trên trán đầm đìa mồ hôi, hơi thở gấp rút, lồng ngực quặn đau.
Lăng Nhiễm há miệng thở rồi đặt tay lên ngực, cô vừa mơ thấy một thứ không hay ho, cô mơ thấy chồng mình bị rất nhiều người truy đuổi, bọn chúng rất dã man tay người nào cũng cầm vũ khí hướng tới phía anh tấn công, anh không ngừng chạy, chạy mãi, cuối cùng bị dồn tới vách núi sau đó bị đẩy xuống đó...
Cô rất hiếm khi mơ thấy ác mộng, dường như là không bao giờ mơ thấy vậy mà đêm nay...cảm giác đau nhói ở ngực càng làm cô bất an, vội sờ điện thoại gọi cho anh, nhưng không hề có tín hiệu.
Nỗi bất an trong cô càng lớn hơn, vội vã chạy đi tìm Tỉnh Y Hồng.
"Phu nhân! Có chuyện gì vậy ạ?" Người làm thấy cô hớt hải chạy