Lăng Nhiễm trống đỡ tới chiêu thứ năm liền cảm nhận cơ thể như nứt ra, tên Dung Tâm này quả nhiên máu lạnh như chủ nhân của hắn ra tay không chút nể nang.
Mặt Lăng Nhiễm đã đầy mồ hôi, hơi thở đứt quãng, cô biết ***** ** thì đã sao cũng không đủ sức ra tay trước.
Chịu sự tấn công toàn vào chỗ yếu ớt.
Lăng Nhiễm bám vào tấm chắn đứng thẳng người một tay ôm bụng, nhưng không đứng thẳng được mấy giây lại hơi gục xuống.
Lăng Nhiễm mím môi nhìn về phía Tăng Tử.
Còn 4 chiêu nữa là cứu được tất cả rồi.
Dung Tâm ngước mắt lên nhìn An Vũ Phong thấy hắn phất tay liền gật đầu đợi Lăng Nhiễm ổn định rồi không nghĩ ngợi dồn lực vào chân phải, quay người một vòng đạp mạnh vào ngực Lăng Nhiễm.
Một lực tác động lớn làm Lăng Nhiễm không thể nào mà chống đỡ được cô lăn vài vòng trên võ đài đập lưng vào tấm chắn bên kia.
Một cảm giác tanh tanh ùa về khoé miệng cô ứ máu ra nôn ra một ngụm máu nhỏ rớt xuống võ đài, ngực là nơi nhạy cảm tác động lớn như vậy, chiêu này của hắn dùng toàn lực như muốn phế ngực cô.
Lăng Nhiễm mơ hồ cố gắng đè ép cảm giác khó thở, đưa tay lau khoé miệng sau đó chống tay muốn đứng dậy nhưng không cựa quậy nổi, bất lực nằm trên sàn thở d.ốc.
Dung Tâm bắt đầu mở miệng đếm: "5"
"4"
"3"
"2"
Lăng Nhiễm gắng gượng bao nhiêu đều không được, cơ thể chẳng có chỗ nào ổn cả, đau tới mức tê dại mất cảm giác.
Cô vẫn cố cắn chặt môi đến bật máu gồng mình lên nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nhấc được đầu lên.
"1! Cô thua rồi!"
An Vũ Phong nở nụ cười hài lòng đứng dậy nói: "Luật đã quy định! Hoắc phu nhân bằng lòng nhận thua không?"
Dứt lời một tiếng súng vang lên, không thấy động tĩnh gì, vài giây sau mới nghe tiếng kìm nén của mẹ Tăng Tử: "Ưm!"
Mẹ Tăng Tử nghiêng mặt nhìn chồng mình bị một phát súng kết liễu tại chỗ, máu tuôi trào từ phía cổ họng...đến cả mắt còn chưa kịp nhắm.
Cảnh tượng rợn người này lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy, cả người dãy dụa nhưng không thoát ra nổi khỏi sợi dây cố định rất chặt trên người trơ mắt nhìn chồng mình bị giết...cảm giác đớn đau thống khổ như vậy ai hiểu được?
Cũng may Tăng Tử không nhìn thấy thằng bé bị mẹ che khuất nhưng thằng bé biết ba mình...giờ vũng máu nhỏ dưới chân cột.
Lăng Nhiễm cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khó chịu vô cùng, cô cũng chỉ là một người bình thường thôi, sao lại bắt cô phải trải qua những thứ như vậy chứ?
Sự việc trước mặt kèm với thân thể rã rời đau nhức, Lăng Nhiễm tê dại lịm đi.
"Đưa bọn họ đi" Quách Tuấn Khanh ra lệnh rồi cũng định rời đi, cảnh này chắc chắn sẽ khiến người phụ nữ đó ám ảnh cả đời.
An Vũ Phong bất ngờ gọi anh lại: "Tặng cho Hoắc Mạc Đình làm quà đáp lễ!"
Quách Tuấn Khanh hơi bất ngờ nhìn chiếc USB trước mặt, lại nhìn lên góc nhà ồ quả nhiên có camera cười ha hả nhận lấy: "Không hổ là An tổng! Haha!"
----------------------
Bích Lạc Doanh cầm máy tính thấy có email giử về địa chỉ là Quách Tuấn Khanh vội vàng kick xem: "Này...."
Qua một lúc Bích Lạc Doanh che miệng chạy tới thùng rác nôn khan! Mẹ kiếp! Lũ khốn nạn!
"Sao thế? Khó chịu à?" Triệu Khải rót ly nước đi tới lo lắng hỏi.
Bích Lạc Doanh không trả lời mắt đỏ hoe chỉ vào máy tính trên bàn.
Triệu Khải nhíu mày đi lại,