*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Câu nói này của Lục Tiệm Hành, Trần Thái nghiền ngẫm trong đầu mấy lần mới hiểu.
Y không biết vì sao Lục Tiệm Hành lại đưa ra kết luận y đang theo dõi anh ta, đành phải chỉ vào Vương Thành Quân, giải thích: “Đơn giản là trùng hợp thôi Lục tổng, hai chúng tôi sống ở đây, hơn nữa đã đến sớm từ một tiếng trước rồi.”
Vương Thành Quân ở phía sau vẫn luôn không lên tiếng, lúc này thấy Trần Thái nhắc đến mình, cậu ta vội đi lên trước ngơ ngác chào hỏi Lục Tiệm Hành.
Bởi vì ngày hôm nay đi đón người ở sân bay, cho nên Vương Thành Quân cố ý mặc cái áo sơ-mi khi trước bị Hoắc Binh mượn đi, để tránh bị mắng. Trần Thái không để ý, nhưng Lục Tiệm Hành lại nhìn trang phục của cậu ta mấy lượt, tức khắc cười lạnh, nghĩ thầm biết ngay mà, đồ sói con.
Trước đó anh từng điều tra nghệ sĩ dưới tay Trần Thái, biết y đang dẫn dắt hai người, một tên theo hướng đẹp trai sáng lạn, tên kia theo hướng trưởng thành chín chắn, mà Trần Thái yêu thích người thứ nhất hơn. Lần này vừa gặp, lập tức hiểu ra.
Nhưng mà… sống ở đây?
Lục Tiệm Hành cảm thấy chuyện này có vẻ nghiêm trọng. Anh hạ hẳn cửa kính xuống, lộ ra cả gương mặt đẹp trai, dùng ánh mắt bí hiểm khó dò nhìn hai người.
“Vương Thành Quân đúng không?” Lục Tiệm Hành cảm thấy cái tên trông ngốc ngốc này có vẻ dễ dàng moi móc thông tin hơn, quay đầu nở nụ cười với cậu ta, hỏi, “Hai người ở đây sao? Từ khi nào thế, sao trước đây tôi không biết?”
Vương Thành Quân không ngờ sếp tổng của công ty khác thế mà lại biết mình, nhất thời vừa mừng vừa lo, bước lên trước một bước.
“Chào anh Lục tổng, chúng tôi mới đến thôi, ” Vương Thành Quân thành thật, “Đồ đạc cũng vẫn chưa chuyển tới đây. Hôm nay chỉ tới xem qua.”
Hay cho cái câu chỉ tới xem qua, Lục Tiệm Hành cười lạnh trong lòng, hóa ra không phải là theo dõi mà là cố tình tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ đây mà.
Thận trọng từng bước, thật đủ mưu mẹo!
Lục Tiệm Hành gật đầu, phát hiện tên ngốc này rất dễ bị dụ, cười hỏi: “Hai người trước đây ở đâu?”
Vương Thành Quân nói: “Bên khu La Các ạ.”
“Thế sao lại muốn sang bên này?” Lục Tiệm Hành đầy vẻ nghi hoặc, “Khu La Các với bên này một đầu Nam một đầu Bắc, cách nhau khá xa mà?”
Vương Thành Quân nghĩ trong lòng, chuyện y mâu thuẫn với Hoắc Binh thuộc về chuyện xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài, liền nói hàm súc: “Chỗ ở cũ không tiện lắm.”
Quả nhiên mà, Lục Tiệm Hành thầm nghĩ, ở chỗ cách xa tôi như vậy thì khó mà đụng mặt nhau một lần lắm. Nhưng mà có chuyển tới đây cũng uổng công thôi, tôi sẽ không để cho âm mưu của các người thành công.
Trong lòng anh nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn câu có câu không hỏi han Vương Thành Quân, thuận miệng nghĩ chỗ nào hỏi chỗ nấy. Vương Thành Quân cũng là người thành thật, có gì nói nấy, chỉ trong chốc lát sở thích, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mấy giờ ra ngoài thói quen đi đâu… của cậu ta đều khai ra hết.
Trần Thái vẫn luôn đóng vai bối cảnh làm nền bên cạnh, càng nghe càng thấy không đúng, trong đầu chợt nhớ tới nhắc nhở của Mộng Viên.
—— Mộng Viên nói một cách ngượng ngùng, em chỉ muốn dặn dò anh cái này, những người như Lục tổng rất biết cách chơi đùa… Anh ta rất thích tuýp người như sinh viên, khỏe mạnh, sạch sẽ, còn biết nói chuyện, có học vấn…
Trần Thái: “!!!”
Vương Thành Quân có ngốc đến thế nào thì cũng là anh chàng đẹp trai tốt nghiệp học viện điện ảnh đấy!
Ối mọe, bất cẩn rồi!
Chẳng trách một tên sếp lớn không bận bịu lo việc của mình, còn ở đây chém đông chém tây… Tên này hóa ra là có ý đồ riêng, cố ý nói chuyện khách sáo làm bộ làm tịch đây mà.
Lục Tiệm Hành vẫn đang nói với Vương Thành Quân: “Hai phía tiểu khu này mỗi bên đều có một phòng tập gym, gợi ý cho cậu là nên sang bên khu phía Đông, bể bơi ở đó rất lớn, điều kiện cũng tốt hơn một chút. Phòng phía Tây vừa đắt lại nhỏ, không nên đi.”
Vương Thành Quân gật đầu ngoan ngoãn như chú cún bự được dạy dỗ, vừa định nói chuyện thì bị Trần Thái cản lại.
Vẻ mặt Trần Thái đầy cảnh giác, nghiêm mặt nói với Vương Thành Quân: “Cậu đi lái xe đi, chúng ta về luôn.”
Vương Thành Quân đang tán gẫu chưa đã, mặt đỏ bừng nhe hàm răng trắng vẫn tràn đầy hứng khởi nhìn sang, Trần Thái mắng thầm thằng ngốc này, y giận không chỗ xả đẩy cậu ta sang một bên.
Y nhét Vương Thành Quân vào trong xe, rồi quay lại hai bước nói xin lỗi với Lục Tiệm Hành, “Lục tổng, ngại quá, giờ chúng tôi phải chạy về công ty báo cáo không muộn mất.”
Lục Tiệm Hành ra vẻ kinh ngạc đầy khoa trương nói: “Hai cậu muốn về công ty sao? Vậy mà tôi cứ nghĩ là thời gian của Quân Quân rất thoải mái cơ.”
Trần Thái: “…” Ai thèm Quân Quân với nhà anh.
“Cậu ấy rất bận, bình thường công việc đều bị xếp kín lịch, ” Trần Thái suy nghĩ một chút, còn bổ sung thêm một câu đầy ám chỉ, “Hơn nữa bạn gái cậu ấy thỉnh thoảng cũng tới tìm, thời gian riêng tư càng ít.”
“Ồ vậy được, ” Lục Tiệm Hành hiểu ý gật đầu, nói với thư ký phía trước, “Giờ nhường đường cho họ đã.”
Xe của anh chậm rãi di chuyển, Vương Thành Quân cũng cẩn thận quay đầu xe, ra được ngoài rồi còn thò đầu vẫy tay chào anh, bị Trần Thái túm về.
“Cậu bị ngốc à!” Trần Thái còn quay đầu về sau nhìn một cái, đè thấp giọng nói, “Sao mà người khác hỏi cái gì cậu cũng trả lời hết thế, nhỡ người này có ý đồ riêng thì sao!”
“Có thể có âm mưu gì ạ?” Vương Thành Quân hớn hở nói, “Đây chính là Lục Tiệm Hành mà.”
Trần Thái nghĩ thầm, chính bởi vì là Lục Tiệm Hành, cho nên mới phải bảo vệ trinh tiết! Cậu không biết hormone của thẳng nam rất có sức hấp dẫn đối với những người như anh ta sao?
Y bên này đang vô cùng sốt ruột, còn Lục Tiệm Hành phía sau lại hết sức đắc ý.
“Nhìn thấy không, tôi đã nói tên người đại diện này có ý đồ riêng mà, ” Lục Tiệm Hành vắt chéo đôi chân dài, phê bình, “Hiện tại nhất cử nhất động của y, đều nằm trong dự đoán của tôi.”
Thư ký hơi khó hiểu, thật ra việc này ngoại trừ có chút trùng hợp ra thì rõ ràng biểu hiện của Trần Thái rất khách khí rất bình thường mà.
Tổng cộng cũng không nói mấy câu.
“Nhưng mà… thấy anh ta cũng không quá nhiệt tình mà, ” thư ký cẩn thận liếc sếp một cái, khiêm tốn thỉnh giáo, “Hơn nữa còn thúc giục nghệ sĩ của anh ta mau quay về mau.”
“Cậu cũng không thấy sao?” Lục Tiệm Hành liếc anh, “Không nhìn ra đây là một loại ham muốn độc chiếm sao?”
Thư ký: “???”
“Tôi mới chỉ hàn huyên vài câu với nghệ sĩ nhà cậu ta mà cậu ta đã căng thẳng đến thế, còn không phải đang sợ con sói con kia đoạt mất vị trí của cậu ta sao.” Lục Tiệm Hành lắc đầu thở dài, “Dã tâm của người này lớn lắm, có lẽ chẳng bao giờ thấy đủ, sau này biết đâu còn có âm mưu khác.”
Thư ký: “…” Là thế sao?
Thư ký bán tín bán nghi,
cũng không tiện biểu hiện ra, ậm ừ hai câu hưởng ứng theo.
Lục Tiệm Hành đẩy cửa xe đi xuống, để thư ký lái xe đi, trước đó còn dặn lần sau tới đón anh đừng lái chiếc này nữa, đổi sang chiếc Alphard(1).
Thư ký gật đầu đáp, đang định lái đi thì nghe Lục Tiệm Hành gọi lại.
“Chút nữa cậu sang khu Tây làm cho tôi cái thẻ tập gym bên đó.” Lục Tiệm Hành nói, “Thẻ bên khu Đông cho cậu, còn bảy, tám tháng nữa mới hết hạn.”
Thư ký cứ nghĩ mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi lại: “Khu Tây? Không phải anh thấy bên đó vừa đắt lại vừa nhỏ sao?”
“Nhỏ thì sao, ” Lục Tiệm Hành thở dài có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, “Ở bên đó sẽ không bị quấy rối. Bọn họ sắp chuyển tới đây rồi.”
——
Bởi vì trước đó chưa bàn bạc với người nhà cho nên khi Trần Thái định dọn nhà liền bị ngăn cản. Bà Trần sợ y ở ngoài không tự chăm sóc, thức đêm sinh hoạt không điều độ, ăn thức ăn ngoài không lành mạnh, đương nhiên lo lắng nhất vẫn là cuộc sống riêng.
“Đừng cho là mẹ không biết giới của mày loạn thế nào, ” Bà Trần dùng sức mạnh của một vị giáo viên về hưu, đeo kính lão chấm điểm kĩ càng “Đơn xin thay đổi chỗ ở” mà Trần Thái vừa nộp lên, còn vừa đọc vừa phê bình, “Mẹ trải đời còn hơn mày nhiều lắm.”
Trần Thái vừa nghe bà nói vậy, không nhịn được nịnh nọt giải thích: “Người khác tung tin vớ vẩn cũng thôi đi, sao mẹ cũng nghĩ như vậy chứ.”
Tuy rằng trong giới showbiz chuyện xấu không ít, cướp đoạt tài nguyên cũng thường có, nhưng thực ra mấy thứ như quy tắc ngầm này nọ trong đoàn phim cũng không loạn đến mức như bên ngoài lan truyền, đặc biệt là đoàn phim chính quy tất cả mọi người đều rất bận, mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi. Trần Thái từ ngày đưa Hứa Hoán vào đoàn phim đến bây giờ, còn chưa từng trông thấy cảnh nghệ sĩ với đạo diễn nửa đêm ra ngoài bàn việc kiếm vai diễn. Mà cho dù chuyện đấy có thật sự xảy ra thì cũng chỉ là vài nhân vật râu ria nhỏ bé.
Nói trắng ra là, làm gì thì cũng là vì kiếm tiền, sự sắp xếp của mỗi nhân vật trong đoàn phim đều liên quan đến lợi ích của rất nhiều người khác. Cũng chỉ có mấy người cấp cao như Lục Tiệm Hành mới có đãi ngộ đặc biệt.
Bà Trần lại nói: “Mẹ không thèm nói giới giải trí, là nói giới gay ấy. Dù sao một người có điều kiện tốt như thế trước đây mày còn bỏ qua, sau này dù có tìm mỏi mắt cũng khó mà tìm được người như vậy. Mà ngộ ngỡ mày tìm phải một tên xấu xa, tự mình hại mình thì làm sao bây giờ?”
Trần Thái vừa nghe đến đề tài này liền lúng túng, giơ tay che mặt: “Sẽ không đâu, công việc của con bận như vậy làm gì còn thời gian mà yêu đương nữa.”
Bà Trần liếc y: “Yêu được là còn tốt, như vậy bạn đời mới cố định.”
“… Vậy con nhất định giữ mình trong sạch.”
“Mày nhớ kĩ cho mẹ, ra đây ấn tay điểm chỉ, ” Bà Trần lật thêm mấy tờ giấy ở phía sau đơn xin chuyển chỗ ở của y, lúc này mới coi như tha cho y, “Còn nữa, phải về nhà định kỳ.”
Trần Thái rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ấn tay xuống từng trang giấy cam đoan, cuối cùng còn điểm chỉ thêm vào những trang giấy trắng còn thừa coi như bổ sung điều khoản dự phòng, lúc này mới được cho phép chuyển ra khỏi nhà.
Ngày dọn nhà đúng vào hôm cuối tuần, Vương Thành Quân đã sớm dọn xong đồ của mình, chỉ còn chờ y.
Vương Thành Quân thành thật nói: “Đồ của hai anh em mình đều ít, nếu gọi taxi chuyển qua bên kia thì xấu hổ lắm, cho nên em gọi cho một công ty dọn nhà. Như vậy thì chỉ cần một xe là chở hết. Tiền em bỏ ra rồi, việc còn lại cứ để họ làm. Anh Trần anh cứ nhìn thôi là được.”
Trần Thái vui mừng trong lòng, nghĩ thầm không uổng công yêu thương thằng nhóc này, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ chê bai nói: “Có tí tiền này mà cậu cũng keo kiệt thế, sau này còn phải trở thành sao lớn đấy!”
Vương Thành Quân cười khúc khích.
Trần Thái cảm thấy hân hoan vô cùng cứ như đang nhìn con trai báo hiếu, lại nghĩ tới chính sự, dặn dò: “Chờ khi sang bên đó rồi cậu không thể cứ chạy bộ để rèn luyện thân thể được, tôi xem qua rồi, cơ bụng của cậu hơi lệch, tập chưa có hiệu quả lắm. Tới phòng tập thể hình làm tấm thẻ đi, tìm huấn luyện viên chỉ dạy cẩn thận.”
Vương Thành Quân cũng muốn như vậy, gật đầu hỏi: “Đi khu phía Đông đúng không? Đúng lúc em cũng muốn học bơi, anh có định tập cùng luôn không?”
Trần Thái gật đầu, lại cảm thấy không đúng —— nhưng mà khu phía Đông là chỗ Lục Tiệm Hành giới thiệu… Trong phòng thể hình đều mặc ít đồ, để lộ bắp thịt, dụ đến dụ đi đừng có mà dụ mất Vương Thành Quân luôn đấy nhé.
Chuông cảnh báo trong lòng y vang lên, cũng không tiện nói rõ sợ gây áp lực cho Vương Thành Quân, chỉ đành nói: “Không tới khu Đông, mà sang khu Tây.”
Vương Thành Quân “A” một tiếng: “Không phải nói phía Đông tốt hơn sao?”
“Giương đông kích tây, cậu nghe qua chưa?” Đầu óc Trần Thái nảy số cực nhanh, vẻ mặt nghiêm túc chém gió, “Thời cổ đại người ta đánh trận đều hướng về phía Tây, phía Tây may mắn hơn.”
————————
Chú thích:
(1) Xe Alphard: Là dòng xe hạng sang cỡ lớn thuộc hãng Toyota. Được mệnh danh là “chuyên cơ mặt đất” nhờ độ tiện nghi cho hành khách ở khoang sau.
(Con Maybach trước chưa đủ khủng hả anh Lục, còn phải chuyển qua con hầm hố trông như “bọc thép” này mới chịu =w=)Hết chương 13.