Một Trần Thái mang sức chiến đấu sung mãn hóa thân thành chú chim Angry Bird sắp bay lên trời, Lục Tiệm Hành bên này cho tới khi về tới khách sạn mới thấy tin nhắn y để lại.
Anh gọi điện thoại lại cho bên đó, đã tắt máy.
Lục em đi theo phía sau anh, hỏi tới: “Em thấy việc về Vưu Gia có thể ổn đấy, mở rộng điều kiện thêm chút cũng không phải không được, anh nghĩ sao?”
Lục Tiệm Hành không lên tiếng, dường như hơi khó xử, cầm di động ngồi xuống bên cạnh.
Anh vốn đến đây công tác, không ngờ lại tình cờ gặp Vưu Gia, càng không nghĩ tới đối phương vậy mà lại đưa ra ý tưởng muốn hợp tác với công ty bên anh.
Thật ra hồi tháng ba, Lục Tiệm Hành đã biết bên anh ta có thay đổi nhóm người đại diện. Tất cả những thay đổi trong công việc của Vưu Gia đều do người cô của anh ta phụ trách.
Có tin đồn nói là người đại diện trước đó của Vưu Gia làm việc không tử tế, cướp tài nguyên của anh ta để đi nâng đỡ người khác, cũng có người nói là do fan của Vưu Gia quá não tàn, năm lần bảy lượt chửi bới phòng làm việc.
Đối với nội tình trong đó người ngoài không biết được, thế nhưng Vưu Gia là minh tinh hàng đầu, giá trị thương hiệu của anh ta không thể khinh thường, người trong nghề tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng đều ngấm ngầm tranh nhau để giành được vị siêu sao này về tay.
Lần này anh ta chủ động tìm tới cửa, đối với bất cứ ai cũng là một cơ hội lớn, Lục Tiệm Hành cũng cảm thấy đây là chuyện lớn, thế là gọi luôn ông em tới đây giải quyết.
Buổi sáng ba người gặp mặt vội vã một lần, sau đó Vưu Gia liền đi tiếp tục đi diễn, vì vậy hẹn buổi tối sẽ bàn lại.
Lục Tiệm Viễn hiển nhiên rất hưng phấn, công việc trong công ty hiện giờ đang đình trệ, bên bộ phận điện ảnh sau khi đứt đoạn nửa chừng thì vẫn chẳng có tiến triển gì mới mẻ, bên bộ phận phim truyền hình thì bán không được giá, tiền vốn chi ra càng ngày càng nhiều. Người đại diện của nghệ sĩ lại càng lúc càng tăng, thế nhưng hầu hết nghệ sĩ đều dùng tài nguyên của công ty mình, tình hình phát triển cũng chậm hơn người khác một chút.
Thiên Di giờ giống như một cái cây già, nhìn vẻ ngoài cành lá sum sê tươi tốt, nhưng thực ra bên trong đã bắt đầu mục nát, trừ phi có thể tìm được cứu cánh.
“Hiện giờ Vưu Gia mà gia nhập, đối với chúng ta mà nói chính là một cơ hội trời cho, đến khi vận hành ổn thỏa, có thể hồi sinh sớm cả một bước cờ.” Lục em nói tiếp, “Có điều người cô kia của cậu ta hơi khó nói chuyện.”
“Cái đó là chắc chắn, trước đây công ty cũng từng đàm phán với cô cậu ta, cuối cùng không thể thành công. Giờ Vưu Gia nổi tiếng như vậy, thái độ của người cô có lẽ càng vênh váo hơn.”
“Có vài điều khoản em nghĩ có thể nhượng bộ được.” Lục em vẫn duy trì thái độ lạc quan, tự tin nói, “Như là tài nguyên ở mảng phim truyền hình, công ty chúng ta sẽ không bỏ bê cậu ta, hơn nữa còn là nhà sản xuất lớn. Hiện giờ cậu ta đang thiếu chính là cơ hội như vậy. Hơn nữa em thấy, cậu ta hình như có ý với anh.”
Lục Tiệm Hành vẫn đang chú ý vào điện thoại, nghe vậy ngẩn ra, khó hiểu hỏi lại: “Có ý gì với anh? Cậu ta có bạn trai rồi.”
“Không phải mới chia tay rồi à?” Lục em chép miệng, cười khà khà, “Mà tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm uống rượu, đến lúc đó hai người cứ nói chuyện, đúng không, thuận nước đẩy thuyền, thế là xong.”
Hắn phong lưu đã thành tính, không thấy làm vậy có vấn đề gì cả. Lục Tiệm Hành lại nhíu mày, không vui nói: “Chú đừng có nói lung tung. Anh không có hứng thú với cậu ta.” Nói xong ngừng một lát, lại nhấn mạnh: “Huống chi anh cũng có Trần Thái rồi, chú đừng có nhắm mắt làm loạn.”
“Em không gây rối, ” Lục em cho là anh sợ vợ, nói nhỏ: “Em bảo đảm sẽ không nói cho cái cậu người đại diện bé nhỏ kia của anh biết đâu.”
Hắn nói xong sợ Lục Tiệm Hành thấy ngại, thế là lên kế hoạch thúc đẩy, sắp xếp phòng Vưu Gia đến ở sát bên để giúp một tay. Trong lòng nắm chắc chủ ý này rồi, ngoài miệng lại cố ý nói: “Em đi ăn chút gì đây, anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi nhé.”
Lục Tiệm Hành không biết ý đồ của hắn.
Anh giờ này cũng không muốn nghỉ ngơi, hiếm khi Trần Thái qua đây, anh muốn ra sân bay đón. Nhưng vì về hơi muộn nên giờ đi tra lịch trình bay thấy chỉ còn 10 phút nữa là hạ cánh rồi.
Khách sạn cách sân bay rất xa, 10 phút khẳng định không kịp.
Lục Tiệm Hành vẫn luôn cầm điện thoại di động chờ đợi, bên kia sau khi mở máy, anh lập tức thăm hỏi ngay: “Em đến chưa?”
“Đến rồi nè, ” Trần Thái kéo hành lý đi ra ngoài, xếp hàng đợi đón xe, hỏi anh, “Bên anh bận lắm à? Hôm qua em gửi tin nhắn cho anh cũng không thấy trả lời.”
Lục Tiệm Hành vội nói: “Anh không để ý, cứ nghĩ tin nhắn chưa đọc là thông báo của nhà mạng.”
Anh nói đến đây lại ngừng, nghĩ muốn trò chuyện thêm mấy câu, nhưng lại chưa nghĩ ra gì để nói, cười thuận miệng hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn tới đây, cũng không gọi điện thoại?”
Trần Thái sửng sốt, khó nén nghĩ nhiều.
Đột nhiên muốn tới đây? Ý gì, cảm thấy tôi tới không đúng lúc đúng không?
Y vốn muốn xông thẳng tới để hỏi cho rõ, nhưng lại nghĩ nếu như Lục Tiệm Hành không muốn để cho y biết, nhất định sẽ lấp liếm. Đến lúc đó mình bị lừa gạt, vừa đi khỏi có khi hai kẻ này lại ôn lại tình xưa nghĩa cũ chưa biết chừng ý chứ.
Y nghĩ mà xót xa, trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào để tóm được kẻ gian dâm bắt hiện nguyên hình, hồi lâu không lên tiếng.
Lục Tiệm Hành thấy y không lên tiếng, hỏi lại: “Sao thế?”
“À, ” Trần Thái lấy lại tinh thần, đã có chủ ý, “Không sao, em đến đây là có chuyện cần làm. Chỉ có thể nhân tiện gặp anh một lúc.”
“Em còn có việc?”
“Đúng vậy, đến làm chính sự. Bên đối tác đã đặt khách sạn cho em rồi, em phải qua gặp người ta đã.” Trần Thái cố ý nói, “Thế thì chiều em tới chỗ anh nhé.”
Lục Tiệm Hành ồ một tiếng, có chút mất mát. Thế nhưng lại nghĩ, Trần Thái vốn là người cuồng công việc, lần này qua công tác còn cố dành chút thời gian gặp anh chắc là cũng không dễ dàng. Buổi chiều anh tạm thời không bận gì, báo cho Trần Thái tên khách sạn và số phòng của mình xong, lại sợ y không có thẻ phòng thì không lên được, thế là dứt khoát ngồi luôn ở quán cà phê dưới lầu để đợi.
Trần Thái diễn trò diễn tới cùng, sang khách sạn bên cạnh thuê phòng.
Hai khách sạn cách xa nhau không xa, đều là chuỗi hạng sang, chi phí đương nhiên không thấp. Trần Thái đang đau lòng với tiền phòng của mình, thì bỗng thấy có người lướt qua, chìa tay đưa tới một tấm thẻ phòng.
Một mùi nước hoa thanh ngọt thoảng qua. Trần Thái lùi sang bên cạnh nhường chỗ cho đối phương, theo bản năng quay đầu sang nhìn, chỉ thấy người này vóc dáng thấp hơn y một chút, nhưng rất đẹp trai. Mặc áo phông bên ngoài có khoác một chiếc áo bán trong suốt, đầu đội mũ lưỡi chai, đeo một chiếc kính tâm lớn gần như che hết khuôn mặt.
Cằm thon, đôi môi cong, khí chất nổi bật.
Trần Thái nổ một tiếng trong đầu, nghĩ thầm đúng là họa vô đơn chí, sao lại cứ khéo đụng phải vị này vậy.
Y vừa thấy nghi ngờ lại vừa kích động, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, rồi lại không thể không thừa nhận Vưu Gia so với trên ảnh còn đẹp hơn rất nhiều, chỉ là hơi quá gầy, nhìn trạng thái tinh thần cũng uể oải.
Lễ tân làm xong thủ tục rất nhanh, lễ phép đưa cho Vưu Gia một búp bê đồ chơi nhỏ, ngại ngùng nói: “Đây là món quà nhỏ tặng anh, xin hỏi
có thể được anh ký tên cho không?”
Vưu Gia thế mà không hề làm cao, khẽ gật đầu: “Được chứ, cô muốn ký ở đâu?”
Lễ tân có lẽ không ngờ anh ta lại đồng ý ngay như vậy, vội lật ra một trang giấy trắng trong sổ ghi chép, đặt trên mặt bàn ký tên.
Thẻ phòng của Trần Thái bên này cũng đã làm xong, cũng không tiện nán lại thêm. Y chậm rãi nhận lấy, vừa định quay người rời đi, trong đầu lại đột nhiên nhận ra có chỗ không ổn, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay đè lại Vưu Gia đang định ký tên.
Những người khác thấy thế đều ngẩn ra, nhìn y cảnh giác.
Bệnh nghề nghiệp của Trần Thái phát tác, lúc này cũng cảm thấy mình hơi chút lỗ mãng, vội nở nụ cười, nhắc nhở: “Đừng ký tên trên giấy trắng.”
Vì ký tên trên giấy trắng từng gây ra không ít vụ án vay mượn tranh chấp, tuy rằng hồi Trần Thái dẫn dắt Vương Thành Quân cũng không có chuyện ký tên cho fan, nhưng tính y vốn cẩn thận, rất mẫn cảm với chuyện như vậy.
Vị nhân viên lễ tân nhất thời lúng túng, cũng không có suy xét nhiều như vậy. Vưu Gia vừa rồi cũng là bất cẩn sơ sẩy, giờ hai bên mới kịp nghĩ đến, đều cùng hít vào một hơi. Lễ tân vội vàng xin lỗi Vưu Gia, rồi cảm ơn Trần Thái đã nhắc nhở.
Vưu Gia cũng nhìn Trần Thái thêm mấy lần, dường như có điều muốn nói, nhưng lại đắn đo không thể mở lời, cuối cùng nuốt những lời định nói vào.
Trần Thái không coi là chuyện gì to tát, lúc đi khỏi lại không nhịn được bực bội, sao Vưu Gia lại một mình đi trả phòng? Người đại diện và trợ lý đâu?
Y thấy mình toàn lo chuyện bao đồng, về phòng sắp xếp lại công việc một chút, lại dùng nick phụ trước đây trà trộn vào nhóm fan, tìm người hoạt động năng nổ hỏi một câu.
Đối phương còn rất thận trọng, hỏi y: “Cậu là fan mới à? Tôi thấy Weibo của cậu không có bất kỳ thứ gì liên quan với Vưu Gia? Cày bảng xếp hạng sao? Bỏ phiếu sao? Hay là antifan trà trộn?”
Trần Thái nghĩ thầm tôi cày xếp hạng hay bỏ phiếu ở đâu, mắt thấy cũng đã bị đối phương nhìn thấu, vội gửi qua bức ảnh chụp tấm vé fanmeeting của Vưu Gia lần trước. Sau đó nói mình là người đã đi làm, lại là người trong giới cho nên không tiện làm những việc đó. Hơn nữa hồi trước bận quá không chú ý mấy việc này, cho nên muốn hỏi một chút tình huống bây giờ.
Fan hâm mộ đó dù sao vẫn là người trẻ tuổi, bị dỗ dành vài câu là nói rõ ràng hết mọi chuyện: “Nhóm trợ lý trước đây của Vưu Gia đều hủy hợp đồng hết rồi, người đại diện không tử tế, dùng tài nguyên của anh ấy nuôi lính mới còn chưa tính, còn cố ý áp chế anh ấy từ chối mấy bộ điện ảnh và phim truyền hình.”
Trần Thái thấy thật khó tin: “Sao có thể cố ý chèn ép anh ta chứ? Cái này đâu có lợi gì cho người đại diện?”
“Ai mà biết được, một chị trong giới cũng nói, đoàn phim tới tìm đều bị từ chối, còn không chỉ một bộ thôi đâu. Mấy ngày trước bên đó tuyên truyền không phải cũng đã nói sao, vốn là muốn tìm Vưu Gia diễn.” Bạn fan đó rất bức xúc, “Đúng là loại vong ơn bội nghĩa, hiện giờ Vưu Gia dựa vào chính mình, càng tự tại.”
Trần Thái nghe người ta nói xong, cũng không quá tin tưởng.
Fan yêu thích thần tượng, đương nhiên cũng hy vọng người ấy có thể tự do đi theo hướng mà mình thích, đặc biệt là ngôi sao hàng đầu như Vưu Gia, lượng fan hâm mộ quá lớn, mỗi người một ý, đoàn đội làm gì không hợp với kỳ vọng của bọn họ thì rất dễ bị hiểu lầm. Nhưng người đại diện không có lý do gì đi cản trở anh ta, phần lớn đều do ý tưởng bất đồng, hoặc là phân chia lợi ích không hợp lý thôi.
Y tìm người quen biết gửi tin nhắn dò hỏi nội tình, sau đó thay một bộ quần áo nghiêm túc, tới khách sạn của Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành đã gọi sẵn đồ uống ngồi chờ.
Trần Thái tiến vào quán cà phê ở đại sảnh, chỉ thấy một mình anh đang ngồi ở trên ghế sô pha hình bán nguyệt xem điện thoại, bàn trước mặt đặt bia và bánh ngọt.
Những bàn khác là các vị khách đủ màu da túm năm tụm ba, có người trò chuyện nhỏ nhẹ lịch sự, cũng có người nằm ngả ngớn uống rượu. Bàn bên cạnh Lục Tiệm Hành là mấy người nam nữ trẻ tuổi, đang cười đùa tán gẫu, nhưng luôn có người thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn sang phía Lục Tiệm Hành.
Trần Thái chẹp miệng một cái trong lòng, bước chậm rãi tới, cầm chai bia nhìn: “Không phải là anh không uống được à, sao còn gọi cái này?”
Lục Tiệm Hành cũng vừa nhìn thấy y, lúc này ánh mắt Trần Thái lại không đặt trên người anh, hoàn toàn là nói chuyện bâng quơ, anh thấy buồn cười, phối hợp đầy cưng chiều: “Đây là gọi cho em đấy, trời nóng, không phải em thích uống bia sao?”
Trần Thái ồ một tiếng, ngồi xuống đầu bên kia.
“Nhưng mà tửu lượng của em không tốt. Ngộ nhỡ uống say thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì đi lên lầu phòng một giấc.” Lục Tiệm Hành thấy y ngồi xa, nắm cánh tay y, thúc giục, “Em ngồi sang bên cạnh anh này.”
Người bên cạnh lại trộm nhìn sang đây.
Lục Tiệm Hành đã phát hiện ra từ trước rồi, nhưng cũng không để ý.
Ai ngờ Trần Thái lại đột nhiên quay mặt sang, nghiêm túc nói: “Sếp à, ông chủ bên em dặn rồi, kêu em không được tùy tiện uống đồ của anh…”
Lục Tiệm Hành ngẩn người, không biết y lại muốn chơi trò gì.
“Đồ của anh thì làm sao?” Lục Tiệm Hành hỏi, “Ông chủ bên em là ai?”
“Ông chủ bên em chính là người kéo cày đó, ” Trần Thái vắt chân lên, lắc lư khoan thai nói, “Hơn nữa em đến đây là để đòi tiền, lần trước đã nói rồi mà, 100 tệ một tiếng, nếu dùng miệng nữa thì thêm 50 tệ, sếp à anh còn thiếu chúng em 50 tệ đó… Dù sao đấy cũng đều là tiền mồ hôi nước mắt của các chị em.”
“…”
Người ban nãy mới quay đầu sang bên này dường như vô cùng hoảng sợ, một hồi lúc sau “xùy” một tiếng đầy khinh thường, tuy rằng âm thanh rất nhẹ nhưng hai người bên này vẫn có thể nghe thấy.
Lục Tiệm Hành mặt tối sầm lại, túm cánh tay Trần Thái kéo về bên mình, một tay bóp lấy eo y, dán sát vào tai y cắn răng nghiến lợi nói: “Một lần 50 tệ? Không sợ anh làm hỏng em à?”
“Không sợ, ” Trần Thái quay mặt sang, nhìn anh khiêu khích, “Dù sao cũng không phải không có hàng dự bị.”