Trần Thái không ngờ La Bác sẽ bị ốm, chuyện này không có ai nói cho y biết, giờ vừa hỏi mới biết người bên kia đã bị bệnh một tuần, ban đầu chỉ sốt cao chảy nước mũi, La Bác uống thuốc rồi tiếp tục quay phim, mãi đến tận một hôm đang quay thì anh bỗng ngã quỵ xuống, bấy giờ đoàn phim mới cho anh nghỉ nửa ngày.
Hết nửa ngày, có người thông báo với anh rằng thấy thân thể anh không được khỏe, chi bằng về nhà nghỉ ngơi đi, đoàn phim tìm người khác.
La Bác đương nhiên không muốn, lại thấy mình làm xấu mặt Trần Thái, lãng phí cơ hội của công ty, bởi vậy cũng không dám nói với bên này, chỉ mỗi ngày đi tìm đạo diễn xin thương tình tìm nhân viên công tác năn nỉ, đến ngày Trần Thái gọi điện thoại tới, đoàn phim đã kêu người tuyển diễn viên mới rồi.
La Bác cảm thấy vô cùng hổ thẹn, liên tục nói xin lỗi qua điện thoại, là do tôi kém cỏi không để ý, thế này thế kia.
Trần Thái nghe mà bốc hỏa, vừa giận anh không nói sớm với mình, lại cảm thấy tình tình người này quá mềm yếu, đối với ai cũng mang bộ dáng ăn nói khép nép, cứ thế bảo sao người khác cứ bắt nạt anh ta. Trong lòng y vừa thương số phận người này bất hạnh lại cũng giận anh không biết tranh đấu, mấy lần lời nói nặng đến bên miệng, lại nhớ La Bác đang bị bệnh, mình cũng không rõ ràng tình huống, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống, an ủi hai câu không mặn không nhạt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thái bàn giao công việc trong tay cho hai trợ lý, kêu một người trong bọn họ giữ liên lạc với Tuyết Oánh, tiếp tục lo vụ hộp quà, một người còn lại theo Tưởng Soái, chuẩn bị đăng ký và ghi hình vòng sơ loại cuộc thi sống còn. Ngày ghi hình y sẽ quay về, nhưng công tác trước đó cần trợ lý để ý nhiều hơn. Cũng may hai người trợ lý này đều rất có năng lực, Tưởng Soái cũng đã có Lục Tiệm Viễn quan tâm, Trần Thái mặc dù làm lỡ một hai ngày cũng sẽ không xảy ra sự cố.
Sắp xếp xong xuôi, y dẹp lịch trình mấy ngày tới sang một bên, mang theo đồ đạc và hành lý ra sân bay.
Vị trí quay phim của La Bác ở nơi xa xôi, Trần Thái ngồi máy bay tới nơi đã là 3 giờ chiều giờ địa phương, y không kịp ăn cơm, lập tức ngồi tàu hỏa gấp rút lên đường. Tàu đi đến thị trấn chỉ có một chuyến trong ngày lúc 5 giờ chiều, Trần Thái quẹt thẻ mua vé lên xe, đợi khi ngồi xuống ghế nhìn ra ngoài, sắc trời đã sẩm tối.
Tàu hỏa khởi động, xình xịch xình xịch đi về phía trước, phong cảnh bên ngoài dần lui về sau, Trần Thái nhìn ra ngoài ngẩn ngơ một lát, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Đợi đến khi y đột nhiên giật mình tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối hẳn rồi. Y và những người khác cùng xuống xe đổi chuyến, ngồi thêm một đoạn đường nữa, cuối cùng đã tới nơi.
La Bác đang ngồi ở táng đá lớn bên ngoài nhà nghỉ. Ngày hôm nay đoàn phim vừa vừa chuyển tới thị trấn, một thời gian rất dài sau đó đều sẽ quay ở đây. Cho nên tất cả mọi người đang thu xếp đồ đạc của mình. Chỉ có anh không hành lý gì, chỉ duy nhất một cái túi, hồi đầu xách tới đây, giờ có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể xách đi.
Tâm lý buồn khổ, cũng không tiện xả ra với người khác, La Bác lúc này thật muốn đi mua một ít rượu, uống vài chén giải sầu, nhưng vỗ túi quần mò ra hai tờ tiền, lại không nỡ. Dù sao trong nhà còn có vợ và con nhỏ, anh ở bên ngoài phải tiết kiệm một chút thì người ở nhà mới có thể tốt hơn.
Sắc trời càng đen đặc, thò tay không thấy năm ngón.
La Bác lại không nhịn được nghĩ về tương lai sau này của mình, hôm qua nghe giọng Trần Thái đã không tốt, hiển nhiên hết sức bất mãn về biểu hiện của mình. La Bác cũng giận chính mình không hăng hái, là ai dẫn dắt cũng đều thất bại rồi thất vọng, anh không nhịn được cười khổ, cảm thấy vô cùng mờ mịt, không biết sau khi trở về làm sao đối mặt với người đại diện.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nghe phía trước có người hô một câu “hey”.
La Bác sững sờ, theo bản năng nhìn theo hướng tiếng gọi, nhất thời ngẩn ra.
Trần Thái lấy điện thoại di động mở đèn pin cầm tay, cách xa hai bước nhìn anh, đầu tiên là cười, sau đó lại cau mày nói: “Không phải bị ốm sao? Sao nửa đêm rồi còn ra đây ngồi ngốc?”
La Bác vẫn ngơ ngẩn hai giây, lúc này mới vội vàng nhảy xuống từ trên tảng đá, vẻ mặt khó có thể tin: “Sao cậu lại tới đây? Cậu, cậu tới từ đâu thế?”
Trần Thái buồn cười nói: “Anh nói xem, tôi nứt ra từ tảng đá à?”
La Bác bây giờ hoàn toàn quên mất những chuyện mình đang đối mặt, trong lòng chỉ cảm thấy mừng vô cùng. Anh suýt nữa buột miệng gọi “anh Trần”, lại cảm thấy đối phương nhỏ hơn mình qúa nhiều tuổi, gọi hơi khó, chỉ gãi đầu cười ngây ngô, bước nhanh tới nhận lấy va-li của Trần Thái.
Nhà trọ không có thang máy, hai người cùng leo thang lầu đến lầu sáu. Trần Thái cả đường nói đùa, mãi đến tận khi đi vào trong phòng, ánh mắt của y mới lạnh hẳn xuống.
Nhà nghỉ này cũng chỉ tầm mười mấy mét vuông, vốn dĩ nên là một gian phòng nhỏ tiêu chuẩn, thế mà giờ này bàn nhỏ ghế nhỏ bị đặt lộn xộn, lại còn kê thêm một cái giường.
Ba tấm giường kê sát vào nhau, La Bác ngủ ở chỗ sát phòng vệ sinh. Gian phòng trọ này rất nhỏ, nhà xí không biết có người hay không vẫn có mùi hôi bốc lên, vừa thối lại vừa gay mũi. Hai người khác đều đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, dưới đất vứt đầy đủ loại rác thải, giường La Bác cũng bị quần áo của bọn họ chiếm hơn nửa, bên gối còn bị ném một chiếc tất.
Lúc này La Bác cùng Trần Thái tiến vào, một người trong đó dùng khóe mắt mắt liếc, cũng không có ý quan tâm.
Trần Thái không quen cái thói xấu này, thấy La Bác định khách khí chào hỏi người ta, giơ tay ngăn cản, dứt khoát ném va-li lên trên đống quần áo kia, dùng sức vỗ vài cái, thuận tay cầm một cái bàn chải bên cạnh chà xát bánh xe va-li.
Cả đường đi y hết chuyển tàu hỏa lịa ngồi ô tô, cũng phải đi một đoạn đường đất rất dài, trên va-li toàn là bùn đất.
Vừa chà vài cái, người bên cạnh lập tức phát hỏa, tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy?”
Động tác của Trần Thái dừng lại, kinh ngạc nhướn mày liến nhìn hắn, lại không phản ứng, mà là quay đầu hỏi La Bác: “Mấy thứ này của anh à, tôi làm khăn lau nhé.”
La Bác vội nói: “Đó không phải là của tôi.”
Người bên cạnh bực tức nói: “Đó là đồ của tôi!” Nói xong định đi qua hất va-li của Trần Thái xuống.
“Của cậu?” Trần Thái nhìn chằm chằm vào người này, “Cậu dựa vào cái gì mà đặt ở đây? Khắp phòng sàn nhà không đủ chỗ cho cậu đặt đúng không? Hay là trong phòng của các cậu thầy La được sắp xếp ngủ dưới đất? Ngủ nhà xí? Việc này do cậu hay đoàn phim sắp xếp?”
“Có phải là đoàn phim sắp xếp hay không mấy người không tự mình biết sao?” Người kia xì một tiếng mắng, “Biến ra chỗ khác!”
Hắn nói xong còn muốn đụng tay, Trần Thái đậy va-li lại sầm một cái, dứt khoát tung chân đạp một cước.
Người kia sững sờ, tức giận định đánh trả.
Trần Thái nhàn nhạt nói: “Muốn đánh nhau à? Cũng được, hai bọn tôi đấu với một mình cậu, thử không?”
Y nói xong thấy người thứ ba ngồi trong cùng cũng đứng lên nhìn sang đây, nhắc nhở: “Dù sao các người nghĩ La Bác nên cút đi, một người cút chi bằng tất cả cùng cút luôn, còn có thể kéo thêm hai người chịu tội thay không phải sao.”
Sắc mặt người thứ ba hơi thay đổi, lập tức kéo người ở giữa, khuyên nhủ: “Thôi, đừng chấp nhặt với tên điên, ngày mai sẽ đi ngay ấy mà.”
Hai người kia dù sao cũng là diễn viên, sợ đánh nhau thật sẽ ảnh hưởng đến khuôn mặt, lợi bất cập hại, thế là chỉ đành sầm mặt nhìn lăm lăm Trần Thái và La Bác.
Trần Thái lại không có ý buông tha dễ dàng như thế, lấy điện thoại gọi cho người phụ trách sinh hoạt của đoàn phim. Lần này y tự giới thiệu, nhưng cũng không nói là người đại diện của La Bác, mà đổi giọng, nói là người của Truyền thông Thiên Di, sang đây xem tiến độ quay phim. Giờ phát hiện phòng ở của nghệ sĩ nhà mình xảy ra vấn đề, mời anh ta đến đây lập tức.
Người phụ trách sinh hoạt vừa nghe là phía nhà đầu tư, hết sức sửng sốt rồi vội vã chạy tới, đến khi vào phòng nhìn một cái đã hiểu ra, đây là người đại diện của La Bác đến.
Dù trong lòng anh ta chẳng coi La Bác ra gì, nhưng lúc này không thể không giả bộ, mềm giọng nói: “Tiểu Trần đừng so đo như thế được không, bọn họ chỉ là nửa chừng nhét vào mà thôi, giờ dọn đi là được rồi.”
Trần Thái gật đầu nói: “Cũng được, thế kêu trợ lý của thầy La tới dọn chút đi.”
Người phụ trách sinh hoạt sững người. Lúc này mới nhớ ra khi La Bác mới vào đoàn phim, phía bên anh có ủy thác đoàn phim tìm một trợ lý cho anh.
Chuyện như vậy đương nhiên là rơi vào đầu anh ta, anh ta thấy La Bác là người hiền lành chất phác, lại nghĩ tới những lời đồn đại nghe trước đây, thế là tùy tiện nhắc nhở một nhân viên công tác kiêm luôn chân lo liệu cho La Bác. Hai ngày đầu người kia còn để ý, sau đó cũng dần mặc kệ.
Tiền cũng đã nuốt, đương nhiên giờ không thể nói không có trợ lý.
Một lúc sau nhân viên công tác kia nhận điện thoại cũng tới, Trần Thái đặt va-li gọn gàng, nhìn người đó dọn dẹp xong giường chiếu, lập tức cười nói: “Khoảng thời gian này vất vả cậu phải chăm sóc cho anh La rồi.”
Nhân viên công tác kia không biết nên trả lời sao, nhìn người phụ trách sinh hoạt, lại nhìn Trần Thái.
Trần Thái lại từ đứng đó lấy một cuốn sổ ra, vừa ghi chép vừa hỏi: “Anh La bị ốm từ hôm nào? Biểu hiện bệnh ban đầu ra sao? Uống thuốc gì chưa?”
Nhân viên công tác đâu biết mấy chuyện này, ấp úng nhìn về phía La Bác.
Trần Thái bỗng nhiên cười nói: “Tại sao lại không nói gì? Là không biết hay là không muốn nói?”
Nhân viên công tác ngập ngừng nói: “Không, không rõ lắm.”
Trần Thái cười an ủi: “Cái này không nhớ rõ, vậy công việc của anh ấy chắc biết nhỉ? Anh La mấy giờ hoá trang? Mấy ngày nay quay đến cảnh nào rồi? Lịch trình ngày hôm nay của anh ấy ở đâu?”
“Cái này tôi cũng không biết, ” nhân viên công tác thấy khí thế của y không bình thường, dứt khoát né tránh, “Tôi là trợ lý mỹ thuật của đoàn phim chứ không phải trợ lý sinh hoạt, những điều anh muốn biết hay là hỏi chính thầy La đi.”
Sắc mặt người phụ trách sinh hoạt có chút lúng túng, đang định biện bạch hai câu, Trần Thái lại chỉ liếc nhìn qua anh ta rồi quay người đi ra ngoài.
Y đi tìm thẳng đạo diễn và nhà sản xuất phim, vừa hay giám sát quay phim cũng ở đó, cả đám người tụ tập ở một căn nhà hai phòng. Trong phòng khói thuốc lượn lờ, Trần Thái nhìn mà giận trong lòng lại không thể xả, sau khi đến vẫn là khách khí tự giới thiệu về mình, còn nói rõ ý đồ đến.
“Khi La Bác bắt đầu quay phim tôi đã tự mình nói rõ với đoàn phim, nhờ đoàn phim tìm cho anh ấy một trợ lý chuyên phụ trách sinh hoạt, chúng tôi đồng ý trả mức lương 4 ngàn, ” Trần Thái dừng một chút, trịnh trọng nói, “Tôi biết hiện giờ rất nhiều trợ lý thâm niên của các diễn viên tên tuổi diễn cũng chưa được trả mức lương như thế, chúng ta đồng ý đưa ra giá này, là bởi vì Thiên Di luôn đối xử công bằng với tất cả nghệ sĩ trong nhà, cho dù là Hứa Hoán, hay là La Bác, ở trong mắt công ty đều là những nghệ sĩ đáng giá bảo vệ. Hiện giờ xảy ra sai sót thế này, xét cho công bằng, tôi là người làm công cho Thiên Di, đặc biệt là người đại diện của bản thân thầy La Bác, trong lòng thấy vô cùng bất mãn.”
Trần Thái biết vị trí phụ trách sinh hoạt trong đoàn phim luôn là công việc béo bở, cho nên không ít đoàn phim đều để cho một người thân quen đảm nhiệm. Y vừa nói chuyện, vừa quan sát ánh mắt của người kia, đoán được ngay là có quan hệ với đạo diễn.
Quả nhiên, đạo diễn lên tiếng trước, đầu tiên là giả bộ trách móc người kia hai câu, lại cười với Trần Thái: “Việc này cũng không trách chúng tôi được, đoàn phim vốn cũng không có nghĩa vụ tuyển trợ lý cho diễn viên, chuyện như vậy không có kinh nghiệm nên làm không tới nơi tới chốn cũng có thể thông cảm được, cần gì phải làm căng chứ.”
Trần Thái cười đáp: “Cho nên ý đạo diễn là, nhân viên công tác có sai lầm cũng không cần làm căng, nhưng nếu là thầy La Bác bị ốm bị sốt, là vô tình vô cớ sao?”
“Cũng không thể nói như vậy, ” đạo diễn sừng sộ lên, “Làm diễn viên, phải có trách nhiệm tự chăm sóc sức khỏe của mình. Ít nhất không thể làm lỡ tiến độ quay chụp bình thường của đoàn phim. Hiện giờ anh ta bị bệnh, làm chậm trễ thời gian và tiền bạc của tất cả nhân viên trong đoàn.”
“Nhưng La Bác đã nói anh ấy có thể ghìm bệnh nỗ lực, sẽ không làm lỡ quá trình quay phim.”
“Trạng thái không được, càng làm lãng phí thời gian.”
Trần Thái trầm ngâm chốc lát, lại nhìn sang hai người còn lại, hỏi: “Cho nên ý đoàn phim là nhất định muốn thay người?”
Nhà sản xuất phim ở một bên nói: “Gần như thế. Tiểu Trần à cậu cũng nên thông cảm chút.”
Trần Thái nhìn ông ta, lại nhìn đạo diễn, bật cười.
“Không, đâu cần tôi thông cảm.” Trần Thái nói, “Chúng ta cứ làm đúng theo như hợp đồng, đoàn phim vi phạm điều khoản, bồi thường theo đúng hợp đồng, chúng tôi dẫn người đi.”
Mỗi lần ký hợp đồng y đều vô cùng cẩn thận, đặc biệt là các khoản miễn trách nhiệm vi phạm hợp đồng phải bồi thường, bình thường rất ít khi dùng đến, thế nhưng một khi dính dáng thì tác dụng lớn vô cùng.
Nhà sản xuất phim nói: “Trách nhiệm lần này đâu phải do đoàn phim, phía nghệ sĩ cũng có vấn đề.”
Một khi dính đến tiền, hai bên cuối cùng ngay cả mặt mũi cũng không thèm giữ.
Trần Thái lấy từ túi xách bên người ra một bản hợp đồng đã được sao chép, lật đến trang thứ hai từ cuối lên, để lên bàn trước mặt ba người kia, chỉ vào một điều khoản trong đó.
“Tôi nhắc lại lần thứ hai nhé, thầy La Bác lần này bị bệnh thuộc về nguyên nhân không thể kháng cự, hơn nữa bản thân anh ấy cũng sẵn sàng ôm bệnh để tiếp tục quay phim nhằm không làm ảnh hưởng đến chất lượng. nhưng giờ ý của đoàn phim là, cho dù thầy La Bác có thái độ ra sao, sức khỏe thế nào, đều nhất định muốn hủy hợp đồng, vậy chúng tôi chỉ có thể làm đúng theo hợp đồng. Thù lao đóng phim còn lại cùng khoản bồi thường, chúng tôi không cần nhiều, cũng sẽ không lấy thiếu.”
Thái độ của y cứng rắn, đặt giấy tờ xuống, xoay người rời đi.
La Bác vẫn chờ trong ký túc xá, Trần Thái đi lại vỗ vai anh, kêu anh thu thập hành lý.
“Là phải đi sao?” La Bác đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cười chua chát, nói với Trần Thái, “Lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi,
còn bắt cậu chạy đến tận đây.”
Trần Thái lắc đầu cười nói: “Đi cái gì mà đi? Đổi phòng cho anh.”
Đoàn phim thuê hai nhà trọ gần đó, nhưng không thuê trọn, Trần Thái xuống lầu tìm lễ tân thuê một gian phòng tốt khác, nằm ở cuối hành lang lầu hai, cửa sổ rất lớn, cũng là gian phòng tiêu chuẩn đúng nghĩa.
La Bác xách theo túi của mình và va-li của Trần Thái cùng đi vào, Trần Thái đóng cửa lại, kêu anh trước hết nằm trên giường nghỉ ngơi, còn mình thì mở va-li lấy túi hành lý mà chị La nhờ mang giùm.
La Bác vừa nhìn tháy túi kia, viền mắt đỏ lên.
Trần Thái vốn muốn nói vài câu, nhưng thấy anh như vậy, thở dài một tiếng, chỉ nói lại những lời căn dặn của vợ anh: “Chị dâu nói, mọi việc trong nhà đều rất tốt, con gái cũng ngoan lắm, bảo anh cứ yên tâm đóng phim là được.”
La Bác vào đoàn phim đã nhiều ngày, nhớ con gái vô cùng, liên tục thở dài hai tiếng, lật quần áo lại cẩn thận rút tờ giấy ở giữa ra.
Trần Thái cùng liếc nhìn, trên tờ giấy cô bé vẽ gia đình ba người nắm tay nhau đứng ở chính giữa, đằng sau là một căn nhà nhỏ, trước mặt có hàng rào, bên trong là mấy khóm hoa nhỏ, còn có cá nằm trên đất.
Y thấy bức tranh này không có gì đặc biệt, nào ngờ La Bác lại xoa khóe mắt, cười giải thích với Trần Thái: “Con bé nhà tôi từ nhỏ đã thích vẽ cây vẽ cỏ, bức tranh này là con bé vẽ ngôi nhà yêu thích của mình. Tôi vốn còn muốn làm một miếng đất nhỏ dưới cửa sổ để trồng hoa cho con, nhưng người ở lầu dưới không đồng ý, sau đó để chậu hoa cũng bị mất trộm.”
Trần Thái vỗ vai anh, an ủi: “Chuyện này không có gì, về sau chậm rãi tích góp, rồi sẽ mua được. Nhưng mà anh…” Y ngập ngừng, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, hỏi, “Lần này đã xảy ra chuyện gì?”
La Bác nói: “Ban đầu tôi cũng chỉ bị cảm cúm bình thường, đều gần khỏi rồi thì dính trận mưa nên mới nặng dến vậy.”
Đia điểm qiay phim trước đó nằm ở trong rừng sâu núi thẳm, ngay cả tiệm thuốc cũng không có, may mà tố chất thân thể La Bác tốt, bản thân cũng mang theo ít thuốc, lúc nào rảnh là chạy một vòng để ra mồ hôi, nên mới có thể chống đỡ không xảy ra chuyện. Bây giờ tuy rằng anh vẫn ho khan có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng đã không có gì đáng ngại.
Trần Thái tính toán trong lòng, hỏi anh: “Ngày mai không có lịch quay có đúng không?”
La Bác lắc đầu.
Trần Thái nói: “Tôi có mang theo thuốc đến đây, anh uống trước đi rồi ngủ một giấc. Ngày mai tôi đưa anh ra ngoài một chuyến.”
La Bác thấy y tuy vẫn còn trẻ tuổi, thế nhưng làm việc vừa chắc chắn vừa có chủ kiến, dần dần cũng yên tâm hơn, hoàn toàn tin tưởng. Trần Thái đun nước cho anh, đặt sẵn thuốc, La Bác uống xong một lúc sau đã ngủ thiếp đi. Còn Trần Thái bôn ba suốt một ngày nay, vẫn chưa có cái gì vào bụng, còn đầy một bụng bực tức.
Tuy rằng ngoài miệng cứng rắng bắt đoàn phim bồi thường tiền, thế nhưng nếu có cách khác, y vẫn hi vọng La Bác có thể tiếp tục đóng phim. Bằng không hết lần này tới lần khác bị đả kích như vậy, La Bác sẽ không có cơ hội thể hiện, lâu dần cũng thành người bỏ đi. Trong lòng y nghĩ xem ngày mai nên tiếp tục thế nào, lấy trong túi hai cái bánh mì nhỏ, rón rén ra ngoài hành lang chậm rãi xé ăn.
Hứa Hoán mới vừa tới chỗ đạo diễn một chuyến, nghe xong lời ông ta nói, nhân tiện còn bị hỏi chuyện liên quan đến La Bác và Trần Thái. Anh ta thấy rất kinh ngạc, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn rất chú ý phân chia giới hạn với La Bác, theo lí mà nói đáng lẽ sẽ không bị người khác hỏi mấy chuyện này, chờ đến lúc sau mới biết là Trần Thái đã đến.
Hứa Hoán biết Trần Thái là người rất bao che khuyết điểm, cho nên khi đạo diễn nói y yêu cầu đoàn phim bồi thường tiền, anh ta không hề ngạc nhiên chút nào. Dù sao năm đó khi anh ta mới đi đóng phim, Trần Thái cũng từng bởi vì phó đạo diễn táy máy tay chân trong cuộc phỏng vấn, nên ngay tại chỗ đã bẻ gãy bút máy của người kia.
Khi đó trong lòng anh ta vừa cảm động lại cũng vừa thấy hơi, cảm thấy y rất giống con thỏ trắng trong phim “Đẳng cấp thú cưng”, bên ngoài nhỏ bé mềm yếu, nhưng trong lòng rất cứng rắn, vừa thông minh lại vừa cuồng bạo lực. Hứa Hoán đã sớm muốn chia tay, anh ta cảm thấy Trần Thái không xứng với mình. Nhưng đến bây giờ qua lăn lộn mấy năm, quay đầu lại nhìn, không nhị được nhớ tới những điểm tốt của Trần Thái.
Ít nhất đứng ở góc độ nghệ sĩ mà nói, có thể có một người đại diện thời khắc luôn che chở trước mặt như Trần Thái thế này, thật sự rất may mắn.
Anh ta nhiều lần thất thần, đạo diễn thấy anh ta không tập trung thế là bảo về sớm đi.
Ai ngờ vừa xuống cầu thang, đã thấy người kia đứng ở cuối hành lang.
Hứa Hoán cảm thấy hình như y cao hơn chút, cũng gầy đi, trước đây nhìn giống như một cậu sinh viên mới nhập học, mang theo sự đơn thuần chưa trải đời. Mà giờ nhìn lại, cảm giác ngây ngô ấy chẳng còn nữa, thoạt nhìn rất lạnh lúc, từng động tác cử chỉ đều mang theo khí tức người khác chớ lại gần.
Anh ta không nhịn đi thêm hai bước về phía đó, muốn nhìn cho rõ hơn, nào ngờ vừa mới nhấc chân đã nghe Trần Thái nhàn nhạt nói: “Anh Hứa tốt nhất vẫn nên dừng lại đi.”
Hứa Hoán hơi ngẩn ra, sau đó mới lấy lại tinh thần, nhẹ cười nhạo một tiếng.
Anh ta không đi về trước nữa, Trần Thái cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thong thả xé một túi bánh mì khác, cứ thế đứng ăn.
Cuối cùng vẫn là Hứa Hoán phá vỡ trước, đứng cách mấy bước hỏi: “Cậu muốn bắt đoàn phim bồi thường phí vi phạm hợp đồng?”
Trần Thái không trả lời.
Hứa Hoán chẹp miệng: “Nhìn là hiểu, kim chủ trước đây của cậu cũng có thành ý thật, chuyện như vậy cũng không cần thông báo một tiếng với công ty hả? Cậu không sợ bản thân cũng bị cuốn gói đi à?”
Trần Thái lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt như là đang nghe trò cười. “Thông báo hay không lúc khác nói, ” y cũng cười trào phúng, “Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ bị cuốn gói?”
Hứa Hoán nói: “Một bên là đạo diễn và nhà sản xuất phim, một bên khác là La Bác, phim này do công ty đầu tư, cậu nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào?” Anh ta nói đến đây ngừng lại, lắc đầu, “Tôi biết kim chủ trước đây của cậu là sếp tổng, thế nhưng đừng quên, công ty không chỉ có mình anh ta, những cổ đông các bộ ban ngành khác, mọi phương diện, thế cuộc rắc rối phức tạp, chuyện như vậy biện pháp giải quyết tốt nhất là người khác làm thế nào thì các cậu làm thế ấy, cứ nhất quyết đòi tiền bồi thường mới chịu vừa lòng à, sau lưng cậu cũng đâu có ai.”
Trần Thái hơi nhướn mày, lòng biết anh ta nói có lý, nhưng vẫn nhịn không được bật cười.
Y khe khẽ lắc đầu.
Hứa Hoán kinh ngạc: “Sao thế? Cậu thấy lời tôi nói không đúng?”
Trần Thái đáp: “Không, anh nói đúng, so với tầng quản lý của công ty, tôi hiện giờ chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn. Việc này nếu như công ty không giúp tôi, tôi sẽ rất khó kết thúc. Thế nhưng…”
Y nói đến đây khe khẽ thở dài một hơi, nhìn Hứa Hoán nói, “Công ty không thể không giúp tôi. Ngược lại là anh, cái bộ dáng dương dương tự đắc này rất buồn cười.”
“Tôi dương dương tự đắc?” Hứa Hoán cười nhếch một tiếng.
“Anh đâu chỉ dương dương tự đắc, anh còn là loại bụng dạ hẹp hòi, ” Trần Thái nhìn sang, lắc đầu nói, “La Bác với anh là chung công ty, tính ra hai người thậm chí còn là đàn anh đàn em cùng trường. Nhưng từ khi phân đến cùng một đoàn phim, anh lại ước gì cách anh ta càng xa càng tốt. Tại sao? Bởi vì anh sợ, anh sợ anh ấy giỏi hơn anh, cũng sợ ngộ nhỡ anh ấy có vấn đề gì, anh sẽ bị liên lụy.”
Trần Thái trước khi tới đã nghe Dương Tuyết nói qua. Đoàn phim đối xử với Hứa Hoán và La Bác rất tốt, tới nơi mới thấy hoàn toàn không phải như vậy, dùng đầu gối nghĩ cũng biết trong này khẳng định có vấn đề từ Hứa Hoán. Người này thể hiện không ưa La Bác, thậm chí bài xích, những người khác mượn gió bẻ măng, khẳng định cũng sẽ không thân thiện. Đợi đến khi Dương Tuyết hỏi, anh ta bên này thuận miệng nói dối, cuối cùng có chuyện cũng đều do La Bác cả.
Hứa Hoán quả thực cố tình xa lánh La Bác trong đoàn phim, dù sao kỹ năng diễn xuất của La Bác tốt thật, tuy rằng lớn tuổi hơn mình một chút, nhưng lại có thể thay đổi rất nhiều biểu cảm. Nếu như lần này anh hot, về sau trong công ty trên có La Bác thuộc phái thực lực, dưới có Vũ Nhất Minh thuộc nhóm nghệ sĩ trẻ, còn mình bị kẹp ở giữa thì kiếm đâu ra tài nguyên?
Anh ta biết Trần Thái thông minh, có thể đoán ra được mọi chuyện, dứt khoát nói: “Đường rộng thênh thang, mỗi người đi một hướng, mỗi người dựa vào một thế mạnh riêng của mình vốn là chuyện đương nhiên.”
“Đứng là không thành vấn đề, nhưng anh cũng đừng quên, lần này hai người cùng được đưa vào đoàn phim. Thù lao đóng phim của anh quá thấp, Dương tổng không đàm phán được cho anh, cho nên công ty mới để La Bác theo cùng. Anh ấy có đi hay không, với anh có thể vẫn thế, nhưng đối với công ty mà nói thì khác xa.”
Trần Thái nói xong dừng một lúc, trào phúng nhìn anh ta, “Cho nên ở trường quay anh xa lánh La Bác, là do anh quá nham hiểm, không có lòng khoan dung. Hôm nay lại nói chuyện với đoàn phim, kêu tôi đừng đòi tiền cát-xê còn lại và phí bồi thường vi phạm hợp đồng, là do anh quá ngu, tầm nhìn hạn hẹp. Con người anh vừa dốt vừa hiểm, tốt nhất nên tự cầu nguyện cho bản thân về sau thuận buồm xuôi gió không gặp phải xui xẻo, bằng không những người ngày hôm nay anh giẫm đạp, tương lai chắc chắn từng người sẽ giẫm lại anh đấy.”
Hứa Hoán không ngờ tự mình lại chuốc lấy nhục nhã, đứng đây nghe một trận mắng, nhất thời giận không chỗ phát tiết.
Anh ta không nói hai lời quay người về phòng của mình, tức đến xanh mét cả mặt mày, nằm mãi mới ngủ được.
Ai ngờ sang hôm sau dậy đi hoá trang, đã thấy người trong đoàn phim ai cũng vội vã, hình như có chuyện gì đó. Người trong lán hóa trang cũng đang chờ, bên máy móc bên ngoài vẫn chưa dựng, giám sát quay phim, đạo diễn và nhà sản xuất đều không có mặt, tất cả mọi người đang đứng đợi.
Hứa Hoán khó hiểu, tóm lấy một người đi qua, hỏi: “Làm sao thế này? Sao chưa bắt đầu quay?”
Người kia quay đầu lại thấy là anh ta, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó mới nói: “Anh không biết gì à?”
Hứa Hoán không tìm được manh mối, “Biết cái gì?”
“Công ty của bên anh nổi giận rồi, ” người kia lại gần, đè thấp giọng nói, “Nghe đâu phòng tài vụ sáng sớm nhận được điện thoại. Vốn dĩ hôm nay là ngày nhận tiền, kết quả bên công ty anh gọi điện tới mắng một trận, không chỉ không chi tiền còn muốn qua đây kiểm tra sổ sách.”
Hứa Hoán: “?!”
Anh ta biết mỗi tháng đoàn phim sẽ nhận một khoản tiền, phòng tài vụ từ trước tới nay sẽ lưu tháng trước dùng cho tháng sau. Nhưng bởi vì gần đây chi phí phải chi vượt mức, cho nên tiền dư của đoàn phim không chống đỡ nổi hai ngày, vẫn đang chờ khoản tiền cấp phát này đây.
Mấu chốt chuyện này là tiền vốn, hoàn kiểm tra sổ sách…
Chỉ có thể là bởi vì chuyện của Trần Thái.
Hứa Hoán: “…” Lẽ nào Trần Thái lại dụ dỗ sếp tổng?
Hết chương 80.—————–
Hứa Hoán nói rất đúng, Trần Thái là người vô cùng bao che khuyết điểm. Nhưng đó là với người y yêu quý và cảm thấy xứng đáng, y sẵn sàng hết mình vì người đó cho dù bản thân chịu bao nhiêu vất vả.
Nhưng là chính Hứa Hoán đã không trân trọng một người như vậy ở bên mình. Anh ta có mới nới cũ, ham giàu ham hư vinh, không bao giờ thấy đủ.
Cũng may mà anh ta ngu muội để vuột mất Trần Thái, để Lục tổng xuất hiện và bù đắp cho y và cũng là để Trần Thái tìm được người thật sự yêu thương mình.