Trêи lầu, Bạc Cảnh Xuyên thần sắc nhạt nhẽo mà nhìn một màn phía dưới, môi mỏng cong cong.Cửa nhã gian lúc này mở ra, Du Tùng đi lên “tranh công”.Bạc Cảnh Xuyên xoay người, dùng ánh mắt không đáng chú ý mà quét qua người cậu.Du Tùng thu cằm, vòng eo hơi hơi cong cong, thân thể có chút căng chặt, sợ hãi.“Trình độ chọc người của cậu…….cần được nâng cao.”Bạc Cảnh Xuyên bình đạm không gợn sóng thả xuống chữ cuối cùng, biểu cảm Du Tùng mới hơi thả lỏng.“Tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng.”Bạc Cảnh Xuyên nhăn mày, “Cậu cứ tiếp tục đưa cơm cho cô ấy, một ngày ba bữa, đến khi cô ấy hồi phục xuất viện mới thôi.”“Đã rõ thưa tiên sinh.”*Chạng vạng, đối với việc Du Tùng đến, Thẩm Phồn Tinh chỉ có thể vô ngữ cứng họng.Liên tục hai ngày, bởi vì Du Tùng biến đổi đa dạng các món bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng khiến sắc mặt Thẩm Phồn Tinh đẹp ra không ít.Ngay cả bệnh đau dạ dày thường phát tác lúc trước, hai ngày này cũng không có phát tác qua.Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, đến giữa trưa ngày thứ ba, Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc nhịn không được nữa.Du Tùng vẫn như thường lệ đến đây, cô bình tĩnh mà tiếp nhận hộp đồ ăn, sau đó nói: “Lão phu nhân ở đâu, tôi đáp ứng qua bồi bà nói chuyện phiếm.”Du Tùng trầm ngâm trong chốc lát: “Tôi trở về sẽ cùng lão phu nhân nói một tiếng.”Thẩm Phồn Tinh gật đầu: “Bà có điện thoại của tôi, nếu bà nhàm chán, có thể tùy thời tìm tôi nói chuyện.”“Được.”Du Tùng lập tức liền rời phòng bệnh, chuẩn bị trở về đi trưng cầu ý kiến của lão phu nhân.Kết quả vừa ra đã suýt đụng phải hai người.Cậu phản ứng nhanh, ngay lập tức nghiêng người nên không cùng hai người kia có bất cứ tiếp xúc động chạm nào.Lúc sau thản nhiên mà nhìn lướt qua bọn họ, gật gật đầu, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.Thẩm Thiên Nhu kéo cánh tay Tô Hằng, ánh mắt có chút khϊế͙p͙ sợ mà nhìn bóng dáng Du Tùng rời đi.“Anh ta…..vừa mới từ phòng bệnh của chị đi ra ngoài? Hằng ca ca, anh ta