Lại bị Thẩm Phồn Tinh giành quyền nói, khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thiên Nhu tái nhợt, co vai lại, vẻ mặt buồn bã nhìn cô.“Hôm nay, ly rượu này không hắt trúng người tôi, nhưng lỡ như trúng người tôi thì sao? Dĩ nhiên cô sẽ nói là cô không cố tình! Sau đó, cô chờ tôi nổi giận, tìm cách để tôi trách móc cô, sau đó thì…ờ, đấy như bây giờ đấy! Đúng rồi, cái bộ dạng muốn khóc kiểu uất ức mà cố nén nước mắt, kiểu như tôi sai nhưng tôi không cố ý! Đấy, sau đó, sẽ có ai đó đứng gần bênh vực cho cô, an ủi cô, rồi quay sang chỉ trích tôi là cái thứ không biết bao dung, không biết nhìn trên nhìn dưới, suốt ngày chỉ biết bắt nạt cô!”Thẩm Phồn Tinh vừa nói vừa nhìn về phía Tô Hằng, sắc mặt của Tô Hằng trở nên cứng ngắc. Anh ta nhìn Thẩm Thiên Nhu với ánh mắt đầy phức tạp.Sắc mặt Thẩm Thiên Nhu càng lúc càng trắng nhợt, những chuyện cô ta định làm đều bị Thẩm Phồn Tinh nói hết ra. Càng lúc càng có nhiều ánh mắt lia về phía cô ta, kể cả Tô Hằng đứng cạnh, sẽ nghĩ theo hướng mà Thẩm Phồn Tinh ngu ngốc nói, thì làm sao còn ai dám đứng ra bênh vực cho cô ta?Cô ta cảm nhận được nhịp thở Tô Hằng rõ ràng có sự thay đổi, ánh mắt nhìn cô ta cũng có thêm sự nghi ngờ.Cô ta nghiến môi, nhìn ly rượu trong tay Thẩm Phồn Tinh, ánh mắt chợt thoáng qua nét ưu sầu, bước lên một bước, nắm lấy tay Thẩm Phồn Tinh.“Chị, chị phải tin em, em thật sự…không cố ý mà!”Nhưng không ngờ, Thẩm Phồn Tinh lại né cô ta, sau đó, cô hất ly rượu thẳng vào mặt Thẩm Thiên Nhu, một tiếng “Xoạt” vang lên giòn giã.Thẩm Thiên Nhu không hề ngờ đến sẽ bị ly rượu tạt thẳng vào mặt. Thẩm Phồn Tinh dùng rất nhiều lực, chất lỏng đập vào mặt cô ta mạnh như một cái tát.“Trời má!”Tiếng ồn ào, cảm thán vang lên, mọi người xung quanh không ngờ một cô gái vừa rồi còn nói chuyện nhẹ nhàng, chỉ giây sau lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy.Thẩm Thiên Nhu bị rượu tạt vào, nhất thời không thể mở mắt được, nhưng cả người cô ta run rẩy."Thủ đoạn thường