“Không nói rõ được!”Bạc Cảnh Xuyên hơi cong khóe môi, ôm cô vào lòng.“Chuyện này, cần có hành động nhắc nhở!"Nhịp tim Thẩm Phồn Tinh loạn xạ, nhưng trước khi cô kịp nhận ra, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.“Ưm...!”Cô chống tay, đẩy anh ra, nhưng anh giữ lấy tay cô, giữ ngay ngực mình.Thẩm Phồn Tinh định há miệng cản anh, nhưng anh lại nhân cơ hội cạy răng len vào miệng cô, đầu lưỡi lang thang giữa môi và răng cô, như một cơn gió lốc cuốn sạch mọi thứ...Nụ hôn mãnh liệt đến mức cô không kịp thở.Dù Thẩm Phồn Tinh đã cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở của mình, nhưng đến khi cô sắp không nhịn nổi, người đàn ông mới từ từ thả cô ra.Cô siết chặt quần áo anh ổn định cơ thể, thở gấp, hai má ửng hồng, đôi mắt ươn ướt lấp lánh.Đôi môi bị anh ngậm nuốt có hơi sưng, ánh lên tia nước.Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên lại tối sầm."Thở đi!"Hai chữ thong thả vang lên. Cô vưa lấy hơi thở được mấy nhịp, thì anh lại cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.Nụ hôn này sâu hơn và cuồng nhiệt hơn.Anh hôn rất mãnh liệt, cánh tay dài ôm eo cô càng ngày càng cọ xát mạnh hơn vào người anh.Thẩm Phồn Tinh lại bị nụ hôn đột ngột này làm cho giật mình, nhưng cơ thể cô cứ như theo bản năng lắng nghe những gì anh vừa nói, cô tìm cách để thở.Tiếng thở gấp gáp, rối loạn. Tiếng thở xen lẫn tiếng nước bọt gia hòa vào nhau, trong căn phòng yên tĩnh rất rõ ràng....Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng buông cô ra.Anh ấn trán cô, hơi thở hỗn độn đầy nóng bỏng của hai người quấn lấy nhau, hòa vào cơ thể của nhau theo từng hơi thở.Da đầu Thẩm Phồn Tinh tê dại, giọng cô khàn khàn đầy