Thấy cuối cùng Bạc Cảnh Xuyên cũng phóng tầm mắt tới người mình, lúc này Lai Dung mới mở miệng: “Thiếu gia vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, không bà cụ lại đau lòng.”Đau lòng vì bao nhiêu tâm ý đều lãng phí.Bạc Cảnh Xuyên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, từ giờ đến bữa tối vẫn còn thời gian.“Biết rồi.”Hắn gật gật đầu, nhấc chân lên lầu.Lai Dung nhìn thân ảnh hắn biến mất trêи cầu thang, mỉm cười, xoay người hướng phòng Bạc lão phu nhân đi tới.Giữ chiếc cà vạt đã được nâng lên nửa chừng, Bạc Cảnh Xuyên như thường lệ đi tới mở cửa phòng.Nói tới việc từ trước tới nay hắn không cho người khác tự tiện bước vào lãnh địa của mình, tuy nơi này hắn không thường xuyên tới những vẫn nhạy bén nhận ra trong phòng có cảm giác khác thường.Tay nắm then cửa hơi dừng lại, tầm mắt không hề dừng lại, rơi xuống chiếc giường giữa phòng.Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo như lưỡi kiếm phóng tới phần nổi lên trêи giường, hai chân chậm rãi bước đến.Bước chân dẫm lên thảm, không một tiếng động.Trêи gương mặt đạm mạc là nham hiểm, hung ác cùng lãnh lệ khi lãnh địa bị xâm phạm.Nhưng khi hắn đến gần mép giường, vừa nhìn đến người đang ngủ trêи giường kia, hàn ý trong mắt liền tiêu tán.Một mái tóc đen như mây mù tán loạn trêи gối, gương mặt nhỏ cỡ bàn tay vì ngủ say mà nổi lên một tầng ửng đỏ. Giữa đôi lông mày thanh tú tỏa ra vài phần ôn nhã dịu dàng.Ánh mắt hắn lướt qua hàng mi như cánh bướm của cô, không trang điểm mà môi mỏng lại như cánh hoa hải đường, cái mũi thanh tú nhỏ xinh, quá bình yên điềm tĩnh.Nhân gian tuyệt sắc.Trong đầu Bạc Cảnh Xuyên bỗng hiện lên bốn chữ này.Sau đó, tầm mắt hắn rất tự nhiên trượt xuống.Trêи người cô là áo choàng tắm của hắn, có lẽ là quá rộng. Trong khi cô ngủ say, vạt áo đã chảy qua đầu vai, vai ngọc vô ý lộ ra cùng một mảng lớn da thịt trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo theo nhịp thở mà di động lên xuống.Hô hấp đột nhiên căng thẳng, con ngươi đen tĩnh mịch