Thẩm Phồn Tinh không còn lời nào để nói.Vì cái gì chỉ chọn một mình cô?Hắn nói chỉ có cô mới xứng với hắn.Cô muốn trực tiếp từ chối màn theo đuổi ấy.Hắn nói, hắn từ chối việc cô từ chối hắn.Tất cả các quyết định nằm trong tay hắn, còn cô dường như quá bị động.Ngạo khí trong xương cốt khiến cô theo bản năng chống cự.Nhưng đối mặt với Bạc Cảnh xuyên, cô luôn có một cảm giác bất lực sâu sắc.Cô vuốt tóc, hít một hơi thật sâu rồi lại nặng nề thở ra.“Tại sao thở dài? Chuyện gì làm em phát sầu thế?”Thẩm Phồn Tinh nhìn hắn.Hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt cô, áo sơ mi trắng đắt tiền phản chiếu hình dáng tuấn lãng hoàn mỹ của hắn, trường thân ngọc lập, cao lớn đĩnh bạt.Cô cảm thấy, hắn ở trước mặt cô, giống như là cố tình thu liễm tư thái.Bởi vì cặp mày đen như mực kia, là do hoàn cảnh cùng thời gian mài cho sắc bén.Nếu cô không nhìn lầm, người đàn ông này, từ trong xương cốt đã tỏa ra hơi lạnh.“Nghĩ cái gì vậy?” Bạc Cảnh Xuyên lại hỏi, không kiêng nể mà nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, lạnh lùng ẩn sâu trong đôi mắt.Thẩm Phồn Tinh hoàn hồn, nhìn đi nơi khác, thanh âm nhè nhẹ mát lạnh.“Không có gì, chỉ là cảm thấy, anh quá cường thế độc đoán, mà tôi lại không cam lòng vào thế bị động. Đối mặt với anh, luôn có một loại cảm giác bất lực như nắm đấm đánh vào trêи bông.”Bạc Cảnh Xuyên nhăn mày, thờ ơ nói: “Là do em tự biến mình thành con nhím, người nào cũng đều phải phòng bị, em không đi ra ngoài nhưng lại dùng gai đâm những người tới gần em.”Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc, quay đầu một lần nữa nhìn về phía hắn.Tất cả mọi người đều khuyên cô hãy đi ra ngoài.Đôi mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên nhìn thẳng vào cô, thật lâu sau, một thanh âm đạm mạc mới từ từ vang lên.“Em không cần phải làm gì cả, có thể tiếp tục làm con nhím của em. Dù sao, tôi cũng không sợ bị em đâm bị thương.”Đồng tử Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên co rụt lại.Một lúc lâu sau, cô mới hoảng