“Tôi muốn em!”Câu nói ngắn gọn kia lại một lần nữa trầm thấp vang lên.Rõ ràng là hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng lại cường thế bá đạo đánh thẳng vào trái tim cô.Tim Thẩm Phồn Tinh mạnh mẽ run rẩy.Cô thu hồi tay, một lần nữa ngồi thẳng người.Nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ đang tạnh dần, cô phải mất thật nhiều sức lực mới có thể làm trái tim đang đập điên cuồng kia quay về tiết tấu vốn có.Trong xe là một mảnh an tĩnh, nước mưa trượt xuống cửa xe tạo thành bức màn chắn làm cảnh sắc bên ngoài trở nên mơ hồ.Thật lâu sau, Thẩm Phồn Tinh mới thấp giọng mở miệng: “Anh nói rất đúng, tôi nên bắt đầu lại một lần nữa. Chúc mừng anh, đã trở thành cuộc sống mới của tôi…..người đàn ông đầu tiên?”Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày.“Đổi lại một chút, không phải người đàn ông đầu tiên, mà là người đàn ông duy nhất.”Thẩm Phồn Tinh nắm chặt đôi tay trước người.Cô trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng nghĩ đến lời hắn vừa nói, đầu quả tim vẫn là nhịn không được nhảy nhảy.“Bạc Cảnh Xuyên…..tôi không có cách nào tin tưởng anh.”Cô nói ra cũng thật gian nan.Không phải không muốn tin mà là cô không bao giờ muốn gánh chịu hậu quả tương tự nữa.Cô cũng đã từng vô điều kiện tin tưởng Tô Hằng, tám năm thời gian cô không hề nghi ngờ.Nhưng kết quả thì sao?Làm sao để cô có thể đi tin tưởng một người đàn ông mới có vài lần gặp mặt?Cô lại có thể đánh cược cuộc sống của mình dễ dàng như vậy?Làm không được, cô thật sự làm không được.Trốn tránh thống khổ là bản năng của con người, không có người thay cô che mưa chắn gió thì cô phải tự bao vây chính mình lại, làm một con con nhím cũng không phải không thể.Nhưng mà Bạc Cảnh Xuyên lại chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, nhẹ nói: “Đó là chuyện của tôi.”“……” Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn hắn.“Làm sao để em tin tưởng tôi, là chuyện của tôi.”Hắn lại lặp lại một lần, sau đó liền nhẹ nhàng bật cười, con ngươi đen nhánh mờ mịt hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.“Nếu có thể dễ dàng có được em như vậy thì ánh mắt của tôi xác thật có vấn đề. Em không biết coi trọng, nhưng