"Được rồi, vậy anh nói đi, anh muốn nói rõ ràng cái gì?"Thẩm Phồn Tinh không có ý dừng lại, giọng nói đầy sự bực bội và không nhẫn nại.Một người đàn ông hôn một người phụ nữ, sau đó lại nói anh ta không cố ý, thế có nghĩa là gì?Bạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn cô một lúc lâu: "Sao em lại tức giận?""Tôi không có!" Quay đầu sang một bên, Thẩm Phồn Tinh cứng ngắc trả lời.Tự nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: "Em đang tức giận, một cô gái không đáng yêu."Thẩm Phồn Tinh cau mày nhìn anh: "Thế thì đúng là khiến Bạc tiên sinh thất vọng rồi, nếu..."Trên trán đột nhiên có một lực đè xuống, lời nói của cô cũng dừng lại.Bạc Cảnh Xuyên tựa trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô khiến trong lòng cô hơi căng thẳng."Có biết tôi vừa xác nhận điều gì không?" Giọng nói khàn khàn của Bạc Cảnh Xuyên khiến tai cô ngứa ngáy.Thẩm Phồn Tinh không nói gì, ánh mắt dừng trên cổ áo sơ mi đã cởi cúc của anh, làn da trắng nõn vô cùng hấp dẫn."Hôn em là bởi vì không kìm nén được. Tôi đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của em với tôi. Thẩm Phồn Tinh, tôi càng thêm xác định, mặc kệ em đồng ý hay không, tôi đều muốn em."Trái tim Thẩm Phồn Tinh đập loạn xạ. Cô ngửa đầu nhìn anh, khóe môi anh hơi cong lên, mang theo một sự tà mị không thuộc về anh."Hơn nữa, so với trước đây, tôi phát hiện tôi thích con người thật của em hơn."Thẩm Phồn Tinh đỏ bừng mặt mũi, lan cả xuống cổ. Lúc này cô cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng kiên quyết thẳng lưng, tuy vậy vẫn không dám nhìn anh."... Cái gì gọi là con người thật của tôi, chẳng lẽ trước đây tôi là giả à?""Tất nhiên không phải, nhưng con người thật của em phải tìm hiểu một thời gian mới có thể