…Phòng họp yên tĩnh vang lên tiếng “vo ve” rất rõ ràng.Đôi mắt đen nhánh của Bạc Cảnh Xuyên liếc nhìn quá khóe mắt, ánh mắt lạnh lùng khiến bao nhiêu người ở trong phòng họp đều cảm thấy lo lắng đến độ toát hết mồ hôi hột.Du Tùng sợ hãi lấy điện thoại ra, nhìn lên màn hiện mới phát hiện người gọi tới là “Phồn Tinh.”Cậu ta lén nuốt một ngụm nước bọt, tự nghĩ vài giây, cuối cùng mới quyết định xoay người lại tới góc phòng họp để nghe điện thoại, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của mọi người.“Alo, Cô Thẩm.”“Du Tùng?” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Phồn Tinh phát ra.Du Tùng hạ giọng xuống.“Vâng, cô Thẩm, anh Bạc hiện đang trong cuộc họp không tiện nghe máy.”Thẩm Phồn Tinh đóng cửa “rầm” một cái: “Được rồi, vậy giờ cậu tới quảng trường New World Plaza một chuyến đi, tôi đang ở cạnh bà Bạc..”Du Tùng sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại: “…Vâng!”Sau khi cúp điện thoại, Du Tùng nhanh chóng tới bên cạnh Bạc Cảnh Xuyên, cúi người xuống nói nhỏ với anh: “Sếp, là cô Thẩm gọi tới. Cô ấy đang ở New World Plaza với bà Bạc, giọng điệu của cô ấy hơi không ổn lắm…Cô Thẩm nhờ tôi qua đó một chuyện, bảo tôi mang một ít đồ qua đó….”Bạc Cảnh xuyên nhướng mày: “Ừ.”Sau khi Thẩm Phồn Tinh bước tới gần xe của Thẩm Thiên Nhu, Lâm Phỉ Phỉ đứng bên cạnh nhìn cô đầy cảnh giác.“Cô đang làm cái quái gì vậy hả?”“Tôi chỉ muốn dạy các người cách ứng xử như thế nào cho phải phép thôi mà! Dạy hai người biết như thế nào gọi là tầm quan trọng của cuộc sống.”Tô Hằng nhíu mày, bước tới chặn Lâm Phỉ Phỉ và Thẩm Thiên Nhu lại, đồng thời cũng nhíu mày nhìn Thẩm Phồn Tinh.“Phồn Tinh, mọi việc cũng đã xảy ra rồi, mà cũng không có ai bị thương cả. Chuyện hôm nay em có thể bỏ qua được không?”“Bỏ qua?” Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Tôi quên nói với anh, từ lúc tôi tỉnh dậy ở trong bệnh viện, đối với Thẩm Thiên Nhu tôi đã không có cái gì gọi là lựa chọn