“Phỉ Phỉ!”Thẩm Thiên Nhu kinh hô một tiếng, nhừng nhìn thấy gương mặt Du Tùng vô cảm đứng bên cạnh, cô ta chỉ có thể che miệng không dám tin nhìn Lâm Phỉ Phỉ gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ta, sợ hãi né tránh trong ngực Tô Hằng!Sắc mặt Tô Hằng khiếp sợ, sau đó trở nên thâm trầm.Anh ta bảo vệ Thẩm Thiên Nhu ở sau người, bắt được tay Du Tùng!“Vị tiên sinh này, anh có thấy mình rất quá đáng không?”Du Tùng ném tay Tô Hằng ra, Lâm Phỉ Phỉ lại kêu rên một tiếng, cả người nằm liệt trên mặt đất!“Tô tiên sinh nói thật lợi hại, nếu không phải cô ta quá đáng trước, tôi cũng sẽ không động thủ với cô ta!”“Nhưng từ đầu đến cuối em ấy vẫn không chọc vào anh!”Gương mặt Du Tùng vô cảm đứng thẳng dậy, im lặng cách bọn họ hai bước, vỗ tay mình, vẻ chán ghét rất rõ ràng.“Đương nhiên cô ta đã chọc vào người không nên chọc.” Du Tùng lạnh lùng nói.Người không nên chọc?Tô Hằng nhíu mày, không khỏi nhìn Thẩm Phồn Tinh đứng ở một bên.Trong mắt có chút hoài nghi.Là cô sao?Nhưng sao cô lại quen biết những người này?Du Tùng lạnh lùng: “Các người nên cảm thấy may mắn, hôm nay là tôi động thủ, nếu không phải tôi, tin tôi đi, lúc đó các người sẽ thảm hại hơn.”Chỉ bằng mấy bọn họ, còn không đáng để tiên sinh tự mình động thủ.Nhưng hiển nhiên bọn họ cũng có bản lĩnh, khiến tiên sinh hiếm khi nổi giận.Du Tùng nói xong, quay đầu nói với mấy người vệ sĩ:“Tiếp tục, tiên sinh nhìn chiếc xe này không vừa mắt, đập nó đi!”Tô Hằng bỗng nhiên quay đầu, đám người kia đã nhanh chóng tiến lên, tiếng kính xe vỡ vụn, cùng với tiếng kim loại mạnh mẽ va chạm vang lên, khiến Tô Hằng không ngăn cản kịp.Tiếng khóc lóc của Lâm Phỉ Phỉ và tiếng đập xe vang vọng toàn bộ quảng trường Tân Thế Giới.Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh lóe lên, ngẩng đầu nhìn chiếc Maybach khiêm tốn cách đó không xa.Chờ đến khi tất cả gần kết thúc, Du Tùng đi đến bên cạnh chiếc