“Có khỏe không?” Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp.“Không sao.” Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt lên tiếng: “Anh muốn đưa bà nội về à?”“Nếu bà nội không sao thì tôi không quay về, công ty còn có việc.”Thẩm Phồn Tinh gật đầu, nghĩ đến lúc trước gọi điện thoại, Du Tùng nói anh đang họp.“Vậy bà nội……”“Phồn Tinh, con đưa bà về nhà, con về nhà với bà! Bà không có đứa cháu này!”Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, bên trong xe lại vang lên giọng nói tức giận của bà cụ!Thẩm Phồn Tinh khom lưng, Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần.Mặc dù chỉ là khoảng cách bình thường, nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn giật mình một chút.Cô có chút hoảng sợ dời tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Cảnh Xuyên, nhìn về phía bà cụ Bạc trong xe.“Đưa bà về cũng được, nhưng bà ơi, bà tức giận sao? Cháu trai bà cũng nói, công ty rất bận……”Vẻ mặt Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích.Cô đang nói chuyện thay anh.“Hừ, trong mắt nó cũng chỉ có công việc! Bà không thèm để ý nó, Phồn Tinh, con đưa bà trở về, bà mời con ăn cơm chiều!”“…… Vâng.”Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, đồng ý.Nhớ tới lần trước bà cụ nói không ai ăn tối với bà, nên cô không nhẫn tâm cự tuyệt.“Ừ. Chúng ta đi! Để thằng nhóc này kết hôn với công việc luôn đi!”Bà cụ nói xong, xoay người giãy giụa muốn xuống xe.Nhưng lúc hành động, lại hung hăng chọc vào eo Bạc Cảnh Xuyên.Đôi mắt thâm thúy của Bạc Cảnh Xuyên khẽ động, lại duỗi tay kéo cánh tay bà cụ.“Du Tùng!”Anh trầm giọng kêu một tiếng, Du Tùng vội vàng vòng đến cửa xe chỗ bà cụ, đỡ bà cụ lên xe lăn.Nhìn thấy bà cụ đã ngồi ổn, Bạc Cảnh Xuyên quay đầu nói với Thẩm Phồn Tinh nói:“Vậy vất vả cô rồi!”Thẩm Phồn Tinh cong môi: “Không vất vả.”Sắp xếp cho bà cụ xong, xe Bạc Cảnh Xuyên đi trước.Thẩm Phồn Tinh không hề nhìn mấy người phía sau một cái nào nữa, chở bà cụ