“Anh….làm sao tới đây?”Bạc Cảnh Xuyên khoác âu phục lên khuỷu tay, sơ mi trắng đắt tiền, nơi ống tay áo còn có hai cúc măng sét đẹp đẽ màu bạc. Khí chất bất phàm, cả người ưu nhã, phong độ nhẹ nhàng.Đôi mắt đen của hắn chăm chú nhìn Thẩm Phồn Tinh đã rất nhanh che dấu cảm xúc. Đáy mắt mịt mờ nổi lên lưu quang không rõ ý tứ.Thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, ưu nhã.“Bình thường lúc này, con gái hẳn là muốn khóc lên.”Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc, nháy mắt đã hiểu rõ.Hắn vừa rồi đã đi theo cô. Dù không nghe toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng với sự cơ trí của hắn chắc cũng đã nắm được đại khái.“Xin lỗi, bình thường tôi không có thói quen nghe lén người khác đâu.”Thẩm Phồn Tinh không cho là như vậy.“Khóc vì loại người này thật không đáng. Huống chi, nước mắt của tôi chẳng được mấy đồng.”Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày: “Em nói đúng. Vì một người không xứng đáng mà rơi nước mắt thì thật lãng phí tình cảm. Có điều, câu sau của em lại sai rồi.”Thẩm Phồn Tinh nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý hỏi.Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Nước mắt có đáng tiền hay không thì phải xem, em đang đứng trước mặt ai khóc. Có người cho là chẳng đáng mấy đồng nhưng cũng có người coi là vô giá.”Lời này rõ ràng là tư thái vui vẻ mà nói ra nhưng lúc này lại mờ mịt thâm ý khiến trong lòng Thẩm Phồn Tinh chấn động, sau đó hốt hoảng rời mắt sang một bên.Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi thu khăn vào: “Hiện tại, tôi trả lời câu hỏi lúc đầu của em.”Hắn thoáng dừng lại, rũ mắt nhìn cô.“Em là một cô gái thông minh, không khó để phát hiện, bà nội muốn tôi theo đuổi em.”Thẩm Phồn Tinh chớp mắt, trêи mặt cũng hiện lên xấu hổ.“Tôi thấy….có