Thẩm Thượng Hoà ngồi dậy khỏi giường: “Rõ ràng bà biết …….. rõ ràng bà biết Phồn Tinh và Tô Hằng vừa mới chia tay! Còn Thiên Nhu, nó thích ai không được, cứ nhất thiết phải thích Tô Hằng, hôn phu của mình và em gái của mình cấu kết vớ nhau, bà kêu con bé phải hiểu chuyện sao đây?”“Bà không chỉ không an ủi con bé, cuối cùng còn kêu con bé làm vỏ bọc cho hai người họ, bà ……. bà ……. khụ khụ ……”Thẩm Thượng Hoà rỏ ràng tức không hề nhẹ, càng nói càng kích động, trong lòng càng thương Thẩm Phồn Tinh.“Trái tim của Tô Hằng không ở trên người nó. Hơn nữa, cậu ta sớm muộn sẽ là con rể của nhà họ Thẩm! Phồn Tinh sớm muộn cũng phải đối mặt những chuyện này. Thiên Nhu là em gái của nó, Tô Hằng sẽ là em rể của nó. Sự thật đã định, làm hay không thì sao đây? Tôi là bà của nó, nó cầm lên mà không buông được, tôi giúp nó một tay. Tôi không sợ làm người xấu đâu!”“Bà …….”“Được rồi, ông nghỉ ngơi đi, đừng lo nhiều quá.”Khương Dung Dung mạnh mẽ cắt ngang lời của Thẩm Thượng Hoa, để lại một câu, rồi quay người vén màn đi khỏi!Thẩm Phồn Tinh không ở lại nhà họ Thẩm, mà đi thẳng ra cửa lớn.“Chị, chờ em với.”Giọng dịu dàng của Thẩm Thiên Nhu phía sau, Thẩm Phồn Tinh cũng không hề dừng bước, trực tiếp đi ra cổng sắt.Cửa biệt thự nhà họ Thẩm có một cây phát lộc rất lâu năm.Lúc Thẩm Phồn Tinh đi qua đó, Thẩm Thiên Nhu đuổi kịp cô, trực tiếp đi tới trước mặt cô.Vẻ yếu đuối lúc nãy hoàn toàn biến mất.Cô ta lúc này nhếch môi, vẻ mặt mỉa mai nhìn cô.“Chị, sao lại đi vội vậy làm gì? Không dễ gì mới về nhà một chuyến.”Một chữ “nhà”, cô ta nói thật nặng nề.Thẩm Phồn Tinh hơi nheo đôi mắt, ướt đẫm một chút tia sáng lạnh.“Muốn biết cảm giác cô khoe khoang việc cướp thành quả phải không?”“Chị nói những lời này là sao? Nhà họ Thẩm đang ở đây. Chị muốn về lúc nào thì về, không ai cản chị. Chị yên tâm, dù sao em sẽ không ở lại đây lâu đâu ……”Thẩm Thiên Nhu dừng lại, sau đó lại nhẹ nhàng