Từ chối lời cầu hôn rồi hắn mới từ từ nếm được chút mùi vị tình yêu.
Dòng suy nghĩ của Trang Hãn Học đột nhiên bị gián đoạn, vô thức quay đầu lại thì thấy người ngồi cạnh mình là một trong số mấy đứa bạn xấu thời cậu ấm – Địch Tử Bình.
Nhiều năm không gặp, lại trùng phùng ở gay bar, đúng là bất ngờ.
Trang Hãn Học giật mình, sao lại gặp thằng này ở quán bar này? Hồi trước đâu có nghe nói nó gay?
Địch Tử Bình buột miệng: "Sao mày ở đây? Hóa, hóa ra mày là...!mày đi nhầm phải không?"
Trang Hãn Học định thần lại, nghĩ ngợi một chút rồi cũng không nói dối: "Không nhầm, tao biết chỗ này là gay bar.
Giờ tao đang hẹn hò với đàn ông."
Địch Tử Bình rất ngạc nhiên, gã đánh giá hắn với ánh mắt chẳng rõ là hâm mộ hay ghen ghét, nói một tràn như pháo liên thanh: "Nhiều năm không gặp, trông mày vẫn trẻ thế.
Mày thường tới đây không? Lúc trước tao chưa gặp mày bao giờ.
Không ngờ mày cũng là kiểu ấy, giờ liên lạc với mày thế nào?"
Trang Hãn Học không kịp phản ứng, bây giờ chẳng phải lúc để ôn chuyện xưa, hắn nhớ ra mình còn chuyện cần làm, không mấy hứng thú đáp: "Ngại quá, lần sau rồi nói, tao tới đón bạn trai."
Nói xong, rốt cuộc Trang Hãn Học cũng có thời gian nói chuyện với ông chủ phía sau quầy bar: "Xin chào, anh biết Thu Triết Ngạn không? Em ấy đâu rồi?"
Ông chủ vốn đang không để ý, nhưng khi nghe hắn hỏi về Thu Triết Ngạn, mắt liền sáng lên, nhìn hắn lom lom rồi hỏi: "Anh là người yêu của Thu Triết Ngạn à?"
Trang Hãn Học gật đầu: "Đúng vậy, em ấy gọi tôi, nói mình đang say, bảo tôi đến đón."
Ông chủ chỉ hướng cho hắn: "À, nó ở trong phòng kia, anh vào tìm nó đi."
Đáng lẽ Trang Hãn Học định mặc kệ tên bạn cũ, nhưng khi đứng dậy, nhớ ra một chuyện, lại quay đầu nói: "Đừng nói chuyện nhà tao đấy."
Địch Tử Bình ngẩn người, đoạn gật đầu: "Ừ."
Trang Hãn Học vào phòng, trong phòng nằm lăn lóc mười mấy người, có người ngẩng đầu lên từ bình rượu, hỏi hắn: "Anh tìm ai?"
Trang Hãn Học nói: "Tôi tìm Thu Triết Ngạn."
Đám người trong phòng như xác sống trỗi dậy: "Vãi, người yêu Thu Triết Ngạn đến rồi."
"Tui muốn xem xem người đẹp nào đã mê hoặc Thu Triết Ngạn đến vậy."
"Đâu? Ở đâu? Ở cửa có ba người lận, là người nào vậy?"
Thu Triết Ngạn không có vẻ gì là say, anh đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, tinh ranh nói: "Anh đến rồi."
Trang Hãn Học không nhịn được cười, hắn nghĩ thấy buồn cười quá, hắn chưa thấy Thu Triết Ngạn say bao giờ, hóa ra Thu Triết Ngạn say mèm sẽ tức cười vậy sao?
Trang Hãn Học sờ sờ đầu anh, rồi vươn tay: "Tay đâu nào."
Thu Triết Ngạn giống như chú chó, ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Ồ? Ngoan vậy luôn? Trang Hãn Học cười đến đau bụng, xấu xa bảo: "Kêu gâu gâu xem nào."
Đám bạn cười phá lên.
Thu Triết Ngạn mê man hỏi: "Kêu cái gì? Em không nghe rõ."
Trang Hãn Học: "Gâu gâu."
Trang Hãn Học đang chờ Thu Triết Ngạn sủa, bỗng anh lại đổi thái độ, nghiêng đầu cười ranh ma: "Anh sủa nghe hay quá."
Trang Hãn Học: "..."
Cả đám: "Há há há há há."
Trang Hãn Học cũng bật cười, không rõ rốt cuộc Thu Triết Ngạn có say không, hắn nắm tay anh: "Không phải bảo tôi đến đón em về sao? Em có say thật không đấy? Đi thôi, tôi đưa em về."
Thu Triết Ngạn lại biến thành bé ngoan, theo hắn ra ngoài, tới cửa lại quay đầu nói: "Thấy chưa? Mấy người còn nói xấu vợ tôi, vợ tôi tốt thế mà.
Tôi với vợ về sinh một nhóc múp míp đây."
Cả đám: "Được được được, sinh đi sinh đi, để vợ ông sinh nhóc múp míp cho ông đi, rồi đem lại đây tụi này nhận làm con nuôi ha."
Thu Triết Ngạn í ới: "Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi."
Trang Hãn Học bị chọc phiền muốn chết: "Rồi rồi, nhất định phải sinh con trai à? Sinh con gái được không?"
Thu Triết Ngạn ngượng ngùng hôn hắn: "Được chứ, sinh con gái cũng được.
Vợ em số một."
Trang Hãn Học: "Hahahahaha."
Trang Hãn Học dẫn Thu Triết Ngạn đi như dắt chó.
Địch Tử Bình lặng lẽ nhìn Trang Hãn Học rời đi cùng một người đàn ông cao ráo, đẹp trai.
Ông chủ quán bar hỏi: "Sao? Anh biết anh Trang hả?"
Địch Tử Bình gật đầu: "Cũng xem như quen biết.
Nhưng tôi không ngờ hắn lại cong, hoàn toàn không nhìn ra đấy."
Ông chủ nói: "Người yêu anh ta là bạn tôi, họ quen nhau hơn ba tháng rồi."
Địch Tử Bình gọi một ly rượu đắt tiền, tò mò hỏi: "Hai người họ yêu nhau thế nào? Kể tôi nghe chút được không?"
Ông chủ: "Cụ thể thì tôi không rõ lắm.
Dù sao thì hiện tại họ cũng đang sống chung, có thể xem là ông bạn tôi bao nuôi anh ta.
Lúc trước tôi từng nghe nó kể, nên biết anh ta đã ngoài 30, đúng là trông rất ưa nhìn, khiến người ta cảm thấy thoải mái."
Địch Tử Bình hít khí lạnh: "Cái gì? Bao nuôi hả? Trang Hãn Học bị bao nuôi? Hắn quậy đến mức này rồi á?"
Ông chủ tỉnh bơ hỏi: "Trước kia anh ta quậy lắm hả? Hồi đó ảnh là người thế nào? Tôi nghe bạn kể ngày xưa ảnh từng quen nhiều bạn gái lắm."
Địch Tử Bình bảo: "Đúng vậy, hồi xưa thằng đó là cậu ấm đào hoa mà, chẳng biết sao lại thế nhưng hắn hút phụ nữ lắm.
Có một cô nói với tôi là vì Trang Hãn Học vừa ngốc vừa dễ dụ, chỉ cần là nữ và có chút nhan sắc là cua được hắn ngay."
Ông chủ cười rộ lên: "Vậy à? Còn như thế nữa á?"
Địch Tử Bình nghĩ đến lời dặn của Trang Hãn Học và chuyện gia đình hắn, qua loa đáp: "Ừ, hắn chính là một tên ngốc.
Không biết giờ còn ngốc không."
Lúc này Trang Hãn Học đã đưa Thu Triết Ngạn về nhà, đang cầm thuốc giải rượu cho anh.
Thu Triết Ngạn say thật.
Trang Hãn Học ra phòng khách lấy thuốc, quay lại thì chẳng thấy Thu Triết Ngạn đâu, cửa sổ mở toang, đây là tầng mười bảy đó! Hắn giật mình, tìm một vòng thì thấy Thu Triết Ngạn co ro thành một cục dưới bàn, dở khóc dở cười: "Em trốn dưới đấy làm gì?"
Thu Triết Ngạn: "Em đang tự kiểm điểm."
Trang Hãn Học: "Ra đây cho tôi, em tự kiểm điểm cái gì nào?"
Thu Triết Ngạn ăn năn nói: "Em hối hận, em sai rồi, đáng lẽ không nên gọi anh đến quán bar.
Giờ bọn nó phát hiện ra cục cưng của em rồi, bọn nó sẽ giành anh với em, thế là hết."
Trang Hãn Học cười ầm lên, dỗ anh ra khỏi bàn: "Đừng hối hận mà.
Tôi còn chẳng thèm nhìn bọn họ một cái nữa là, vậy có được chưa?"
"Hơn nữa ông chú ngoài ba mươi như tôi cũng chỉ có em thích thôi.
Em không cần sợ bị giành mất, làm gì có ai giành với em.
Tôi tệ như thế, rốt cuộc em thích tôi chỗ nào vậy?"
Thu Triết Ngạn chui ra khỏi gầm bàn, bật dậy như cái lò xo, lại biến thành người đàn ông cao lớn.
Anh kéo Trang Hãn Học vào vòng tay đầy mùi rượu của mình, ôm hắn lên.
Hôn lên mắt: "Thích chỗ này."
Hôn l3n chóp mũi: "Cũng thích chỗ này."
Rồi hôn lên miệng: "Chỗ này cũng rất thích."
Sau đó lột từng lớp quần áo của Trang Hãn Học như bóc măng, vừa hôn vừa nói: "Em thích anh, Trang Hãn Học, em thật sự thích anh.
Rất thích anh.
Sao anh có thể khiến người ta yêu thích như vậy?"
Y như cái đồ ngốc.
Ngốc chưa từng thấy luôn.
Thu Triết Ngạn ôm hắn nói: "Em đã nói thích anh nhiều như vậy, anh có thích em nhiều hơn chút nào chưa?"
Lòng Trang Hãn Học mềm nhũn, dỗ dành anh: "Có chứ, đương nhiên là có."
Mỗi câu thích Thu Triết Ngạn nói giống như hâm nóng nơi m3m mại nhất trong tim hắn.
Chính hắn cũng không biết mình có chỗ nào xứng đáng được người ta yêu thích.
Thế mà còn có thể khiến một người đàn ông ưu tú chết mê chết mệt như vậy.
Thật sự rất có cảm giác thành công.
Làm xong, Trang Hãn Học nằm trên giường, Thu Triết Ngạn ôm hắn thật chặt, nóng như cái bếp lò, mồ hôi dính dớp như