Trang Hãn Học cười gượng, thận trọng hỏi: “Sở Ngọc nào?”
Nghe vậy, Trang Hạo Hiên sầm mặt, lấy từ trong cặp sách ra một tờ tạp chí dành cho học sinh tiểu học, mục phỏng vấn viết: [Phỏng vấn độc quyền kỳ thủ trẻ tuổi Sở Ngọc: Cách kết hợp sở thích ngoài giờ và việc học]
Kế đó là bức ảnh Sở Ngọc mặc đồng phục học sinh, quàng khăn đỏ tham gia một ván cờ vây.
Ồ, không sai, chính là sư phụ nhỏ của hắn.
Thế giới này nhỏ đến vậy sao? Cháu trai của hắn thế mà lại học cùng lớp với Sở Ngọc.
Đúng là nghiệt duyên! Ha ha ha ha!
Trang Hạo Hiên thấy Sở Ngọc là rầu thúi ruột, lòng nặng trĩu nói: “Chính là cậu ta, cậu biết cậu ta không? Nổi tiếng lắm đó ạ.”
Trang Hãn Học nói: “Ha ha, cậu có nghe nói.”
Trang Hạo Hiên như đang chỉ ra những bằng chứng phạm tội của Sở Ngọc, liệt kê từng cái một: “Mỗi lần thi toán, cậu ta đều đạt điểm tuyệt đối, thi thư pháp cũng giành hạng nhất, hơn nữa, mới lớp sáu mà đã là kỳ thủ chuyên nghiệp.
Trước kia, các bạn nữ đều bảo con là hot boy của lớp, nhưng từ khi cậu ta đến thì đều bình chọn cho cậu ta.”
Trang Hãn Học: “…” Cuộc cạnh tranh giữa học sinh tiểu học cũng không dễ dàng.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Trang Hạo Hiên, rõ ràng là thằng bé này luôn bị Sở Ngọc đè đầu, khiến nó ấm ức lâu lắm rồi.
Trang Hãn Học có thể hiểu được cảm xúc của Trang Hạo Hiên, sờ sờ đầu nó: “Không sao đâu.”
Trang Hạo Hiên càng nói càng tức, không biết vì sao mà ở trước mặt ông cậu cà lơ phất phơ này, nó rất thoải mái thổ lộ lòng mình: “Sao lại không? Cậu không biết đâu…”
“Lúc nào mẹ cũng so sánh con với cậu ta, nói con không giỏi bằng cậu ta, rằng con không cần luyện cờ vây, cả ngày chỉ tập trung học hành, nhưng lại không bằng người ta không chuyên tâm đọc sách.”
“Điểm thi toán của con không bằng cậu ta.
Mẹ toàn khen cậu ta trước mặt con thôi, nào là cậu ta giỏi toán vì từng học cờ vây, rèn luyện tư duy của não cho nên mới giỏi vậy.
Thế là cũng bắt con học, con học rồi vẫn không hơn được Sở Ngọc, giỏi lắm cũng chỉ giành được giải ba trong một cuộc thi giải trí thôi, lại còn ảnh hưởng đến việc học của con.”
“Lần nào làm bài thi, tổng điểm của cậu ta cũng cao hơn con, con thực sự không thể vượt qua được, chẳng biết phải làm sao bây giờ.”
Trang Hãn Học thấy đồng cảm sâu sắc.
Từ nhỏ, hắn cũng bị ba mẹ so sánh với anh chị và nghe đủ các thể loại xỉ vả.
Hắn nghiêm túc lắng nghe cháu trai tâm sự, sau đó chân thành khuyên bảo: “Tiểu Hiên à, chẳng bao giờ hết so sánh đâu con.
Núi cao còn có núi cao hơn mà.”
“Để cậu kể con nghe, hồi còn nhỏ, có một lần cậu đứng nhất lớp, bèn đem về khoe với ông ngoại con, ông hỏi cậu được hạng mấy toàn khối.
Cậu nói mười bảy, cậu nhớ rõ là mười bảy.
Sau đó ông ngoại con nói…” Trang Hãn Học ngồi thẳng người, bắt chước giọng điệu và cử chỉ của ba hắn, chế nhạo: “Mười bảy? Hồi anh, chị bằng tuổi con, chúng chưa từng rớt khỏi top 3.’“
“Sau này lại có lần cậu thi được hạng ba toàn khối, cầm phiếu điểm về nhà, ông ngoại con bảo: ‘Còn chẳng được hạng nhất, hạng nhất toàn trường mà cũng không lấy được, chị con là trạng nguyên đấy.’ Ông đang nói đến mẹ con, mẹ con là trạng nguyên.
Ngày xưa cậu hai của con thi đại học cũng thuộc top 10 toàn thành phố đấy.”
Trang Hạo Hiên mê mang, khẽ hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó cậu cố gắng đạt hạng nhất toàn trường ạ? Hay là hạng nhất toàn thành phố luôn?”
Trang Hãn Học cười hề hề, gãi đầu, lạc quan nói: “Không có.
Lần lọt top 3 toàn trường đó là thời khắc đỉnh cao trong sự nghiệp học sinh của cậu rồi.”
Trang Hạo Hiên: “…”
Trang Hãn Học an ủi thằng bé: “Hạo Hiên à, ý cậu là, nếu con muốn so sánh thì vĩnh viễn không so hết được đâu.
Khi con đạt hạng nhất trong lớp, thì sẽ còn hạng nhất trường; khi đã đứng nhất trường, thì vẫn còn nhất thành phố; nhất thành phố rồi lại có nhất tỉnh; nhất tỉnh lại có nhất quốc gia… Cho dù con đạt hạng nhất cả nước, thì ở nước khác và trên cả thế giới còn rất nhiều bạn nhỏ, không chừng có bạn giỏi hơn nữa.
Vậy nếu cứ so sánh thì không phải là vô cùng vô tận sao? Mệt lắm nha, con thấy đúng không nè?”
“Cứ thư thả đâu óc đi.”
Trang Hãn Học nói xong, cháu trai còn chưa phản ứng mà hắn đã tự thấy mình quá đỉnh, quả là cố vấn tinh thần của bọn trẻ, nói nghe hợp lý quá chừng.
Nếu Thu Triết Ngạn ở đây, nhất định hắn sẽ bảo Thu Triết Ngạn cho mình một tràng pháo tay thật lớn.
Trang Hạo Hiên hoang mang trước màn nói nhảm nghe có chút hợp lý của hắn, nó suy tư một hồi rồi hỏi: “Ý cậu là sau này con nhất định sẽ không đạt được hạng nhất cả nước, cả tỉnh hay cả thành phố ạ?”
Trang Hãn Học: “?”
Trang Hạo Hiên bĩu môi, càng thêm phẫn nộ: “Sao cậu lại nghĩ con không thể làm được? Mẹ con là trạng nguyên, chẳng lẽ con không làm được?”
Trang Hãn Học tròn mắt: “…”
Trang Hạo Hiên quay người, đối mặt với hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu, thật ra con không muốn nói thẳng như vậy.
Trước đây, mẹ từng dùng trải nghiệm của cậu để giáo dục con, mẹ nói cậu rõ ràng không ngốc nhưng lại lười, không chịu chăm chỉ học hành, lãng phí tài năng của mình.
Mẹ nói con nên lấy chuyện của cậu làm ví dụ ngược và cảnh tỉnh bản thân.”
Trang Hãn Học cạn lời: “…”
Trang Hạo Hiên tiếp tục: “Mẹ nói với con rằng cậu là người lớn vô tích sự, rằng sau này con không được vô dụng như cậu.
Chuyện hồi nhỏ, con không nhớ rõ, chỉ nhớ cậu thường dẫn con đi chơi.
Trong ấn tượng của con, cậu là một người lớn không đứng đắn, chơi bời lêu lổng.
Nhưng sau hôm nay, con đã thay đổi suy nghĩ một tẹo, cậu rất chu đáo và kiên nhẫn với con.
Con rất thích cậu.”
“Nhưng mà, con thấy mẹ nói cũng có lý.
Con sẽ tiếp tục nỗ lực, tuy hiện tại không ổn định, nhưng thỉnh thoảng con cũng có thể vượt qua Sở Ngọc, đạt hạng nhất trong mấy bài kiểm tra nhỏ.
Sau này rồi sẽ càng ngày càng nhiều.”
Trang Hãn Học bị cháu trai giáo huấn đến ngây người.
Chết tiệt… hóa ra, hắn còn không bằng học sinh tiểu học sao?
Tuy thằng bé này còn nhỏ, nhưng từ lời nói đến thái độ, ánh mắt, giọng điệu đều giống hệt chị ba khi còn bé.
Trang Hãn Học nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị chị gái thống trị thời thơ ấu.
Hồi bé, hắn học cấp một, chị học cấp hai, hắn tan học về sớm, vừa về đến liền xem TV, chơi điện tử.
Đến khi chị về sẽ giận dữ mắng hắn: “Em làm bài tập chưa? Lại chơi bời! Làm bài xong mới được chơi game!”
Hắn đành phải đi làm bài, lề mà lề mề, lúc đó học rất chán, đang làm thì ngủ gật, bị chị đánh thức dậy làm tiếp.
Thỉnh thoảng chị sẽ giúp hắn làm bài tập về nhà.
Nhưng hắn đần quá, chị nói nửa ngày, khô cả miệng, hỏi anh: “Em hiểu chưa?”
Thấy chị giận đến lông mày dựng đứng, hắn cũng không dám nói không, đành gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”
Sau đó, lén lút liếc nhìn chị, ngập ngừng viết một đáp án sai, sai rồi lại sai.
Chị ba tức đến muốn thăng thiên tại chỗ: “Sao em vẫn làm sai vậy? Chị nói bao nhiêu lần rồi!!!”
Sau đó, hắn đấu trí đấu dũng với chị, cố tình không mang bài tập về nhà, nói mình để quên ở trường hoặc là khai man số lượng bài tập.
Được, không mang bài tập về nhà chứ gì? Vậy thì chép lại tất cả câu hỏi rồi làm!
Khai man lượng bài tập chứ gì? Chị ba có số điện thoại của chủ nhiệm lớp hắn!
Trang Hãn Học nhớ cái lần hắn nói dối không mang bài tập về nhà, hắn vừa khóc vừa làm bài đến hai giờ sáng.
Hắn viết nguệch ngoạc thì chị xé bài, bắt hắn chép lại.
Sau đó hắn không bao giờ dám nói dối rằng mình quên bài tập ở trường nữa.
Giờ nghĩ lại, có lẽ đây cũng là một nguyên nhân quan trọng ảnh hưởng đến quan hệ chị em của họ.
Dạy em làm bài tập đúng là cực kỳ phá hoại tình anh chị em ruột rà mà.
Hức hức.
Sau này hắn lớn rồi, thỉnh thoảng chị vẫn dạy bảo hắn: “Em là đàn ông, sao lại vô dụng như vậy? Thế này thì đảm đương được việc gì?”
“Suốt ngày chỉ muốn chơi! Sao em lại vậy?”
Nghĩ lại thôi đã thấy sợ.
Trang Hãn Học vốn muốn an ủi cháu trai, để thằng bé không bị bất kỳ bóng ma tâm lý nào, nhưng chính hắn lại nhớ lại bóng ma tâm lý thời thơ ấu và niên thiếu của mình.
Đó là nỗi sợ bị chị gái chi phối.
Nhưng hắn cũng biết, chị để ý hắn là vì muốn tốt cho hắn thôi, dù chị nói không thích hắn, nhưng vẫn dạy bảo hắn.
Chung quy là vì không nhìn nổi bộ dạng vô dụng của hắn.
Đây là sợ cái gì thì gặp cái đó.
Cậu bé Trang Hạo Hiên thu dọn cặp sách, đồng hồ thông minh nom rất chi hiện đại trên tay phát ra tiếng bíp bíp, thằng bé liếc nhìn rồi nói: “Mẹ đến đón con rồi.”
Trang Hãn Học chấn động.
Hơn mười phút sau, chị ba đến, nhưng chị không vào mà kêu Trang Hạo Hiên ra ngoài.
Hắn theo cháu trai ra cửa gặp chị.
Tên đầy đủ của chị ba là Trang Đình Đình.
Hắn vừa ra ngoài liền thấy chị