Lòng Trang Hãn Học căng thẳng, tuy hắn định ngửa bài với người nhà, nhưng thế này thì sớm quá.
Đệch, mình còn chưa sẵn sàng mà.
Tim hắn đập như trống, kiếm bừa cái cớ: “C-con ra ngoài chơi.”
Mẹ sầm mặt: “Đi đâu? Đừng có giả ngu với mẹ.
Con tự nói hay để mẹ nói?”
Hả? Trang Hãn Học căng thẳng nuốt nước bọt, chẳng lẽ bị lộ rồi?
Sao lại bị phát hiện được chứ…
Trang Hãn Học nín thinh, không dám lên tiếng.
Mẹ ném máy tính bảng xuống sô pha cho hắn xem.
Tiêu đề trang nhất của tin giải trí: Ảnh hậu Giang Nhược Vân hẹn hò đêm khuya với thiếu gia nhà giàu ở khách sạn.
Kèm tấm ành chụp hắn và Giang Nhược Vân giằng co trước cửa khách sạn.
Trang Hãn Học thở phào nhẹ nhõm: “À, cái này à… làm con hết hồn.”
Thấy hắn còn ung dung như thế, mẹ lấy gậy trêu mèo đánh hắn: “Lúc trước mẹ đã phát hiện đêm hôm con chạy ra ngoài lêu lổng rồi, thì ra là đi gặp con bé à? Hóa ra con còn dây dưa với nó? Nhà ta không chấp nhận loại đàn bà này, không thấy bẩn à?”
Mẹ nói vậy khiến Trang Hãn Học không vui.
Dù hắn cũng phiền lòng vì chuyện với Giang Nhược Vân, nhưng nói thế về một cô gái là không đúng.
Hắn đành biện giải: “Mẹ à, đừng nói vậy.
Cô ấy là cô gái tốt, đừng nói cô ấy như thế.
Cổ làm việc chăm chỉ kiếm tiền, giành giải Ảnh hậu, còn đi học bổ túc nữa.
Ngoại trừ việc không được sinh ra trong một gia đình giàu có, thì cổ có làm gì sai đâu.
Vấn đề không phải là con có chấp nhận cổ hay không.
Con ngoài sinh ra trong một gia đình có chút tiền, thì còn ưu điểm gì nữa? So ra con còn kém người ta.
Con người không thể tự chọn xuất thân cho mình, cổ có lòng cầu tiến hơn con nhiều.”
Mẹ xỉ vả hắn: “Cái thằng này, học hành không lo, suốt ngày ngụy biện.”
“Mẹ nói rồi đấy.
Con không được cưới nó.
Mẹ sợ con bị nó lừa thôi.
Chơi bời một chút thì được, coi như mua gái cao cấp đi.”
“Đừng để nó có bầu.
Dù có bầu cũng phải phá.
Đừng có vác cái bầu đến đây ăn vạ, mẹ mặc kệ.
Vợ con đã có mẹ với ba chọn cho con rồi.”
Trang Hãn học không nói gì: “Bầu bí gì chứ? Mẹ ơi, mẹ đừng nghĩ nhiều, giờ con với cổ chỉ là bạn thôi.
Tụi con không phải kiểu quan hệ như mẹ nghĩ đâu.
Thật đấy!”
Mẹ: “Ờ ờ.”
Rõ là mẹ không tin mà.
Nhưng hắn lại không tiện nói thẳng là mình hẹn hò với đàn ông.
Nói vậy để bị đánh chết tại chỗ à?
Trang Hãn Học quay đầu, xem kỹ mẩu tin kia.
Thế mà họ còn bới ra được cả họ của hắn, bảo là cậu ấm họ Trang.
Khốn thật, họ của hắn không phổ biến lắm, đứng đầu danh sách đại gia có mỗi mình ba hắn, che tên kiểu này có khác gì không che đâu?
Trang Hãn Học định nói với Thu Triết Ngạn một tiếng, nhưng hắn làm mất điện thoại rồi.
Hắn định dọc đường mua điên thoại mới, nhưng giờ còn khá sớm, cửa hàng sim chưa mở cửa, đành đợi đến trưa mới đi làm.
Hôm nay đến công ty, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cảm giác như đang ghen tị với hắn vậy.
Cô thư ký của hắn hôm nay cáu kỉnh dữ lắm, hình như cô nàng đang giận dỗi gì đó.
Trang Hãn Học hỏi: “Cô sao thế?”
Thư ký tức giận hỏi ngược lại: “Chuyện giữa anh với chị Giang Nhược Vân là thật ạ?”
Trang Hãn Học nghĩ bụng: Chậc, dạo này mình đào hoa thế? Về nhà không bao lau đã khiến một cô gái ghen tuông vì mình? Trời đất, sao mình lại hấp dẫn thế nhỉ! Đều tại mình ngầu quá, đẹp trai quá…
Thư ký nói: “Hy vọng anh sẽ đối xử tốt với chị ấy.
Tôi là fan chị Vân mấy năm rồi! Tôi không muốn thấy chị Vân tổn thương!”
Cô nàng nhìn lướt qua Trang Hãn Học: “Sao anh theo đuổi được chị Vân? Sao chị ấy lại thích anh chứ?”
Trang Hãn Học hăm he: “Cô này to gan gớm nhỉ? Dám phạm thượng cơ đấy.
Không sợ tôi đuổi việc hả?”
“Tôi theo đuổi Giang Nhược Vân làm chi? Tôi có theo đuổi cổ đâu.”
“Cổ nhất quyết đòi theo đuổi tôi đấy.
Cô tin không?”
Thư ký phẫn nộ: “Không tin, không thể nào, chị Vân cũng nhiều tiền mà, hồi trước còn có mấy thiếu gia nhà giàu theo đuổi chị ấy mà chị không chịu, sao chị thích anh được? Nếu anh muốn đuổi việc tôi thì cứ đuổi đi, tôi cũng không muốn làm việc cho anh nữa!”
Trang Hãn Học “hừ hừ” hai tiếng: “Không tin thì thôi.
Cứ đợi đấy.
Tôi không đuổi cô đâu, cô sẽ phải làm việc cho tôi tiếp.”
Chưa đến trưa.
Một bưu kiện được gửi đến, trong đó có điện thoại mà hắn làm rơi ở chỗ Giang Nhược Vân.
Người gửi tên Giang Nhược Vân.
Mặt cô thư ký trông như đưa đám, đó là chữ ký của thần tượng cô.
Thấy cô nàng ủ rũ, Trang Hãn Học càng vui: “Ha ha ha ha.
Cô muốn giữ chữ ký này không? Giang Nhược Vân đích thân ký đó nha.”
Thư ký lén lấy bao gói hàng có đính kèm phiếu giao hàng đi.
Tuy điện thoại đã được gửi lại nhưng vẫn chưa sạc pin.
Trang Hãn Học sạc điện thoại một lúc rồi mới mở lên xem, vừa mở ra đã tràn ngập cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Hắn tặc lưỡi.
Bấm mở xem.
Phần lớn là tin nhắn và cuộc gọi của Thu Triết Ngạn với mẹ hắn.
Tối hôm qua Thu Triết Ngạn tìm được hắn rồi cũng không khủng bố tin nhắn nữa, sáng nay thì ba hắn có gọi mấy cuộc.
Lúc này.
Giang Nhược Vân lại nhắn: [Em thấy báo đã nhận hàng rồi, anh nhận chưa?]
Trang Hãn Học: [Nhận rồi, cảm ơn nha.
Tôi tưởng cô không trả lại cho tôi luôn.]
Giang Nhược Vân: [Em là loại người thế à? Thấy tin mới chưa? Người ấy của anh đọc rồi thế nào? Kể cho em vui với!]
Trang Hãn Học: [Thấy rồi.
Em ấy không có ghen.
Tôi đang chuẩn bị come out với ba mẹ đây.]
Giang Nhược Vân: [Tình cảm của hai người đúng là cứng hơn cả vàng, ha ha.]
Trang Hãn Học dựa lưng vào ghế, không để ý đến ánh mắt chỉ trích đầy u oán của cô thư ký, bắt đầu ngẩn người…
Làm sao ngửa bài với ba mẹ đây?
Còn tìm dịp gì nữa? Nếu muốn ngửa bài thì nhân lúc có mặt cả ba cả mẹ mà nói thôi.
Đừng như anh hai cứ bỏ đi như thế chứ?
Một lúc sau, ba đến công ty.
Ba nói lại y hệt những gì mẹ nói sáng nay, nhưng khác mẹ, ba còn khen mấy câu:
“… Khá đấy, không hổ là con trai tôi.
Cũng biết thưởng thức nhỉ.”
“Nhưng con bé này xảo quyệt quá, gặp riêng tư mà không biết kín đáo một chút, cố tình để bị chụp ảnh.
Muốn ván đóng thành thuyền đây mà.
Không biết an phận, không thể cưới.”
Trang Hãn Học đút hai tay vào túi quần, không nói nên lời: “Con không định cưới cổ đâu, ba mẹ cứ nghĩ lung tung.”
Ba thấy hắn không nói đùa, bèn bảo: “Không cưới là được rồi.
Đứng đàng hoàng xem nào, bao tuổi rồi mà đứng không ra đứng, rút tay ra.”
Trang Hãn Học cọ cọ một hồi mới lấy tay ra khỏi túi.
Ba hỏi: “Ngón tay làm sao đấy?”
Hắn khoe miếng băng cá nhân trên ngón áp út, nói: “Không sao ạ, không cẩn thận bị thương thôi.”
Thấy không, hắn thông minh, nhanh trí còn biết dán miếng băng cá nhân che đi một chút.
Cũng may là nhẫn cưới trơn của nam, nếu là nhẫn kim cương của nữ thì không che được rồi.
Nói xong mấy chuyện bên lề thì chuyển sang chính sự.
Chủ tịch Trang hỏi: “Tôi xem hồ sơ mới gửi rồi, còn bản lúc trước anh viết sai thì sao? Chưa sửa nữa à?”
Trang Hãn Học làm bộ thờ ơ: “Cái đó à, con quyết định không làm nữa.
Ba nói đúng, công ty đó không có giá trị đầu tư.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, con thấy không thể thực hiện giao dịch này, nên cũng không đàm phán với bên đó nữa.”
Chủ tịch Trang vẫn thấy có gì đó là lạ, nhưng thằng con ưa lười biếng, ngại phiền phức của ông quyết định bỏ cuộc hình như cũng không có gì lạ, bèn gật đầu: “Rút cũng được… nhưng cũng không phải là không có lợi nhuận.”
Buổi trưa, Trang Hãn Học ăn cơm ở căng tin.
Các đồng nghiệp nam nhìn hắn vừa ghen vừa hận.
Trang Hãn Học vô cùng hưởng thụ, bao nhiêu năm rồi hắn chưa được trải nghiệm cảm giác này!
Hắn vừa ăn cơm vừa mở WeChat xem, thúc giục giám đốc Tạ của công ty livestream ký hợp đồng 50 triệu.
Xong xuôi, hắn lên weibo, định bụng thông báo cho các fans chuyện mình sắp trở lại.
Sau đó, hắn thấy hot search: #Giang Nhược Vân đáp trả tin đồn#
Cái tên Trang Hãn Học này cực kỳ đê tiện, bèn tò mò bấm vào xem.
Thế mà Giang Nhược Vân lại tự trả lời trên Weibo, tóm tắt đại khái là: Trong ảnh đúng là tôi.
Đúng là tôi có quen biết anh Trang, nhưng không phải mối quan hệ như người ngoài nghĩ.
Anh