Khác gì bị cậu ta bao nuôi?
Trang Hãn Học nghe thấy tiếng anh đứng dậy, quay đầu nhìn anh, rồi nhìn lại bức ảnh: "Ngoài kiểu tóc ra, trông em chẳng khác với hồi đại học nhỉ.
Bạn trai cũ của em cũng đẹp trai đấy, nhưng hoàn toàn không cùng phong cách với tôi, à không, ngoài việc cũng lớn tuổi hơn em."
Vừa rồi Thu Triết Ngạn còn lo hắn giận, giờ thấy hắn bình tĩnh như vậy, chỉ như đang bình luận về tình tiết của bộ phim truyền hình nào đó, đâu chỉ là mặc kệ sự đời, không hiểu sao lại thấy khó ở.
Thu Triết Ngạn cầm bức ảnh, hỏi: "Anh tìm được bức ảnh này ở đâu?"
Trong ảnh là tường gạch đỏ và cây bạch quả vàng, anh ăn mặc quần áo thể thao, nhìn trẻ trung hơn bây giờ.
Người đàn ông bên cạnh thấp hơn anh nửa cái đầu, mặc áo lông dệt kim và quần đen, dáng vẻ thanh tú, nhã nhặn, nom tính cách cũng chững chạc.
Trang Hãn Học nói: "Nó ở ngay dưới đệm này, tôi còn tưởng là gì, mới lấy ra xem thử, hóa ra là ảnh chụp chung.
Chắc hẳn đây là bạn trai cũ của em nhỉ."
Thu Triết Ngạn không nói gì.
Trang Hãn Học ngồi xếp bằng, tò mò hỏi: "Không muốn kể tôi nghe sao?"
Mặt mày Thu Triết Ngạn càng đen hơn: "Chẳng có gì để kể cả."
Anh càng không muốn nói, Trang Hãn Học càng tò mò, truy hỏi đến cùng: "Kể đi mà, sao nào, tình xưa chưa dứt hả? Nên mới không muốn nhắc lại? Thôi, thôi...!em giận gì chứ..."
Thu Triết Ngạn nắm lấy vai hắn: "Anh không ghen khi nhìn thấy ảnh của em với đàn ông khác sao?"
Trang Hãn Học bối rối: "Hở, chuyện này thì có gì phải ghen, còn chẳng biết đã chia tay mấy năm rồi?"
"Chuyện này thì có gì phải ghen, còn chẳng biết đã chia tay mấy năm rồi? – ảnh còn dám bình thản nói thế với tôi." Sau khi về nước, Thu Triết Ngạn sầu não tìm bạn bè kể khổ, đập trán vào cánh tay đang kê trên bàn, "sao ảnh không ghen tí xíu nào hết trơn vậy?"
Ông chủ quán bar buồn cười bảo: "Bạn trai mới lên cơn ghen chỉ vì thấy ảnh bạn trai cũ thì mới nguy hiểm chứ, nhỉ?"
Thu Triết Ngạn khá đau khổ: "Nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy không yêu tôi cho lắm.
Giống như chúng tôi chỉ là quan hệ nuôi và được nuôi thôi."
Ông chủ ngừng động tác lau ly rượu, một lúc sau, y nói: "Đừng nói đó giờ ông vẫn chưa tự ý thức được đấy?"
Thu Triết Ngạn hỏi: "Tự ý thức cái gì?"
Ông chủ nói: "Anh ta không nghề ngỗng, ở nhà của ông, ăn của ông, dùng của ông, duy trì quan hệ bằng giao dịch tiền bạc, theo nghĩa thông thường, được gọi là bao nuôi nha bạn ơi."
Thu Triết Ngạn đứng bật dậy, căm phẫn phản bác: "Không! Không có tình cảm mới gọi là bao nuôi.
Tôi với ảnh yêu nhau mà, chỉ là ảnh không kiếm được tiền, không đi làm, nên tôi mới chiều ảnh.
Khỏi cần ảnh đi làm, tôi nuôi ảnh là được.
Tụi tôi yêu nhau.
Tôi yêu ảnh, ảnh cũng yêu tôi!"
Ông chủ hỏi: "Anh ta nói yêu ông? Trên giường hả? Lời đám đàn ông nói trên giường không tin nổi đâu."
Thu Triết Ngạn kiên quyết phủ nhận: "Tất nhiên là không phải trên giường."
Thu Triết Ngạn nhớ lại cảnh Trang Hãn Học nói hắn yêu anh.
Chẳng hạn, hắn nói: "Bao thuốc em đưa cho tôi mấy ngày trước đã hút hết rồi, cho tôi thêm một bao nữa đi...!Tôi biết còn chưa tới thời hạn tối thiểu ba ngày một bao của chúng ta, tôi biết hút nhiều có hại cho cơ thể, không thì cho tôi nửa bao thôi, ôi, ba điếu cũng được mà.
Cảm ơn Thu Thu, tôi yêu em quá."
Hoặc là: "Bé yêu ơi, bia trong tủ lạnh hết rồi, em ra ngoài mua thùng khác nha.
Tôi muốn uống bia lúc ăn cơm, muốn uống quá đi, muốn uống lắm lắm luôn...!Cảm ơn Thu Thu, tôi yêu em quá, à, lon cuối cùng này tôi chia em phân nửa ha."
Còn có: "Tiểu Thu, cái game mới ra kia nhìn vui lắm, điểm đánh giá rất cao.
Tôi thấy có bản thử nghiệm[2] rồi nè, tôi cũng muốn chơi, mấy game lần trước mua tôi phá đảo hết rồi.
Em có muốn mua không, cuối tuần chúng ta cùng chơi.
Được hong? Mua đi, mua đi mà, tôi rất muốn chơi, muốn chơi đến mức ngứa ngáy cả người luôn nè...!Hì hì, bé cưng, tôi yêu em nhất!"
Lần nào cũng vậy, sau khi đạt mục đích, hắn tiến đến hôn cái chụt lên miệng anh, rồi chạy đi chơi tiếp.
Thu Triết Ngạn nghĩ đến đây, từ từ im lặng che mặt: "..."
Vẫn là cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng thật sự Trang Hãn Học chỉ ham tiền của anh thôi sao? Hình như không giống đó.
[email protected] muốn vật chất của Trang Hãn Học cực thấp, ngoài việc thích hút thuốc, uống rượu và chơi game, bình thường hắn chưa bao giờ đòi hỏi anh bất cứ thứ gì giá trị.
Đừng nói là chủ động đòi hỏi, lúc trước anh từng mua mấy bộ đồ khá đắt tiền cho Trang Hãn Học, nhưng cũng không thấy hắn thích mặc, khi ở nhà hắn chỉ mặc áo T-shirt giá rẻ thôi.
Bật lửa đang dùng chỉ là hàng siêu thị, chứ đừng nói đến nhẫn, thắt lưng, đồng hồ, xe thể thao, hắn cũng chưa bao giờ đòi hỏi.
"Ông nghĩ gì vậy?"
"Không, không có gì..."
Thu Triết Ngạn có chút phiền muộn: "Lúc về, tôi nói với anh ấy rằng ba mẹ tôi có ấn tượng tốt với ảnh lắm.
Anh ấy rất ngạc nhiên, còn bảo sao thế được, ảnh nói em xuất sắc như thế, ba mẹ em không cảm thấy loại vô dụng như tôi không xứng với em sao?"
Thu Triết Ngạn dạt dào yêu thương nói: "Tôi nghĩ, không chừng là ảnh tự ti đó, cảm thấy bản thân lớn tuổi, lại không nghề nghiệp, cho nên mới không có lòng tin.
Có phải ảnh lo tôi sẽ bỏ rơi ảnh bất cứ lúc nào không? Vừa nghĩ đã thấy ảnh thiệt sự vừa đáng thương, vừa đáng yêu.
U hu hu hu hu."
Ông chủ ngập ngừng: "Thôi quên đi...!ông vui là được..."
Anh hai của Trang Hãn Học còn đang ở bệnh viện chăm con, hắn tiếp tục chạy việc vặt giết thời gian, lại còn đem nào là máy chơi game nào là board game vào bệnh viện chơi với cháu.
Thu Triết Ngạn đến bệnh viện đón hắn.
Ở ngoài cửa nghe thấy hai anh em nói chuyện.
Trang Hãn Thần: "Chú mày cũng theo chồng về ra mắt phụ huynh rồi, thế mà còn chung sống được à?"
Trang Hãn Học: "Em có biết gì đâu.
Chắc là không sao.
Dù có không hài lòng với em thì cũng đâu thể nói thẳng được, đúng không? Tiểu Thu nói ba mẹ em ấy rất thích em, ai biết được chứ? Đời em có bao giờ được các bậc cha chú quý mến đâu, ai cũng biết em vô dụng mà."
Trang Hãn Thần bất đắc dĩ nói: "Mày cũng biết mình vô dụng thì sao không ráng tiến bộ chút đi?"
Trang Hãn Học: "Không muốn."
Trang Hãn Thần: "Vậy sao