"Tôi dẫn bạn trai theo được không?"
Hồi Trang Hãn Học bao Giang Nhược Vân, Giang Nhược Vân còn là một sinh viên mới tốt nghiệp Học viện Điện ảnh.
Thời buổi này chính là thế, nếu bạn không có không bối cảnh, không tư bản, bạn sẽ không thể hòa nhập trong giới.
Lúc đó, cô bị công ty ép tham gia đủ các loại tiệc, cô vốn tự phụ về tài năng của mình, nhưng nhìn những nữ diễn viên cùng tuổi vươn lên nhờ sự ủng hộ của kim chủ, cô càng cảm thấy mình thanh cao vô dụng, nhưng cô không muốn tùy tiện giao mình ra.
Dù phải bán cũng nên tìm người mua tốt, thương lượng giá cả.
Có lần, cô thoát khỏi một bữa tiệc, say không còn biết gì, đi được nửa đường thì giày cao gót gãy, cô ngồi xổm bên lề đường vừa nôn vừa khóc.
Một người đàn ông đến hỏi cô làm sao.
Cô cho rằng người này đang cố lợi dụng mình, giận đến mức dùng giày đập người ta.
Người đàn ông "úi" một cái, nhặt đôi giày của cô, rồi đi mất.
Một lúc sau, hắn quay lại với một chiếc túi, nói với cô: "Giày của cô hư rồi phải không? Tôi mua cho cô đôi mới.
Cô muốn lấy không? Không thì tôi đem trả lại."
Cô cảnh giác nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cười thành tiếng: "Rửa mặt đi...!Làm sao nào? Tôi sẽ không chạm vào cô.
Mang giày vào rồi tự về nhà đi."
"À, tôi trả cô đôi giày hư này."
Mãi một lúc sau cô mới phản ứng, lấy gương nhỏ ra soi, phát hiện lớp trang điểm của mình như ma nữ, xấu hổ đỏ cả mặt.
Người đàn ông để giày lại rồi đi mất, hắn đi xa rồi, đang nói chuyện điện thoại với ai đó, bởi vì đêm khuya yên tĩnh, cô có thể loáng thoáng nghe thấy Trang Hãn Học đang nói gì: "...!Vừa nãy tôi gặp một cô gái, trang điểm tèm lem, còn tưởng tôi muốn cưa cổ hahaha."
Hai ngày sau.
Cô gặp lại tên đàn ông đó trong một bữa tiệc.
Đó là Trang Hãn Học – cậu chủ nhà họ Trang, nghe nói tên này phung phí, ngu xuẩn, rất dễ ra tay.
Hôm đó, cô trang điểm rất đẹp, lấy hết can đảm đến bắt chuyện với Trang Hãn Học, nhắc đến sự việc lần trước, khéo léo nói: "Cảm ơn anh Trang hôm trước tặng giày cho em.
Hôm đó anh đi mất, em vẫn chưa cảm ơn anh...!Có thể thêm thông tin liên hệ của anh không? Em muốn trả lại tiền giày."
Ban đầu Trang Hãn Học không nhận ra cô, nghe được phân nửa mới nhớ ra cô là ai, lạ lùng nhìn cô: "Quao, phụ nữ các cô trang điểm lên đúng là khác biệt!"
Càng làm cô xấu hổ hơn.
Nói ngắn gọn.
Cô lôi kéo Trang Hãn Học, có tiền, có quan hệ, có tài nguyên, lúc này mới dần trở nên nổi tiếng.
Nhìn lại, hai người đã chia tay tám năm rồi.
Sau đó, cô hay tin Trang Hãn Học và ba mẹ từ mặt nhau, bỏ nhà đi, cũng nghe nói hắn không chịu thua thiệt, bị đuổi ra khỏi nhà, cô không hỏi Trang Hãn Học.
Nhưng sau đó cũng không gặp hắn ở các bữa tiệc nữa.
Nhưng ngay lúc này, cô vẫn có thể lập tức nhận ra Trang Hãn Học trong nháy mắt.
Tên này tựa như không có gì thay đổi.
Tại sao anh ta lại ở đây? Lại còn ngó trái ngó phải như khỉ, bị ngố hả?
Giang Nhược Vân cảm thấy vừa đau đầu vừa buồn cười.
Trùng hợp là khi đến lượt cô trả lời câu hỏi của khán giả, người dẫn chương trình lại chọn ngay Trang Hãn Học để đặt câu hỏi.
Trang Hãn Học hớn hở cầm micro lên, gãi đầu đoạn hỏi cô: "Bộ phim đầu tiên của cô được đề cử cho giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là do đạo diễn Trương thực hiện, lần này hai người lại hợp tác sau mười năm.
Tôi cảm thấy cô đã diễn rất tốt, cô có tự tin đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất không?"
Giang Nhược Vân không ngờ hắn còn nhớ, tâm trạng cô có chút phức tạp, thận trọng đáp: "Tôi có tự tin nói rằng mình đã cố gắng hết sức để thể hiện vai diễn này.
Xin cảm ơn."
Buổi quảng bá cũng không kéo dài.
Hai mươi phút là kết thúc.
Cuối chương trình, Trang Hãn Học thấy một đám fan nam, fan nữ trẻ tuổi vây quanh xin chữ ký, hắn đi thẳng, định vào nhà vệ sinh trước, rồi xem phim tiếp theo.
Khi đang đi vệ sinh, tình cờ gặp đạo diễn Trương.
Hai người cùng lúc thả chim tưới nước.
Đạo diễn Trương thấy hắn thì chào hỏi: "Chào cậu Trang, đã lâu không gặp."
Trang Hãn Học đã nhiều năm không được nịnh nọt như vậy nên hơi giật mình, sướng cả tinh thần lẫn thế xác, ngây ngô cười: "Giờ tôi không còn là cậu ấm gì nữa.
Tôi chỉ là kẻ thất nghiệp rày đây mai đó thôi."
Đạo diễn Trương khôn khéo nói: "Đâu thể nói vậy được.
Nếu hồi đó cậu không giúp đỡ đầu tư vào phim của tôi, thì làm sao tôi có ngày hôm nay?"
Trang Hãn Học cảm thấy người càng được trọng vọng thì càng có nhiều đặc quyền, gặp kẻ sa cơ thất thế như hắn cũng không chà đạp, nếu hắn vẫn là cậu ấm của nhà họ Trang năm ấy, nhất định sẽ vui vẻ đầu tư thêm một trăm triệu cho ông ta.
Nhưng Trang Hãn Học hiểu rõ bản thân, hắn biết mình bây giờ thế nào, người ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hắn không để trong lòng, mà cười đáp lại: "Haha, anh quá lời rồi, đó là vì anh đã làm ra một bộ phim hay.
Chúc phim mới đắt khách nhé."
Nói rồi Trang Hãn Học đi mất.
Hắn quay lại sảnh trước.
Mua một bắp rang, một coca.
Chờ bộ phim tiếp theo bắt đầu, tiếp tục giết thời gian.
Chờ một hồi, WeChat nhận được tin nhắn mới.
Giang Nhược Vân nhắn tin cho hắn: [Sao anh đến xem buổi quảng bá của em mà không báo em một tiếng?]
Tuy hai người đã chia tay, nhưng làm ăn không thành thì vẫn còn tình nghĩa, số liên lạc vẫn lưu, ngoại trừ lễ tết thăm hỏi hàng loạt[1], bình thường cũng không có liên lạc.
[1] Cái này là kiểu soạn một tin rồi gửi hàng loạt cho nhiều người í.
Trang Hãn Học vừa nhai bắp, vừa nhắn lại: [Tôi không biết cô đến đây quảng bá, tình cờ mua thôi, không xem thì phí.]
Giang Nhược Vân: [ [cạn lời.gif] Đã lâu không gặp,