Đến giờ phút này, đã tổng cộng có 4 lần bác sĩ đến kiểm tra lại sức khỏe cho Tô Na, Trịnh Kình Sâm thấy cô mãi chẳng có động tĩnh gì, trong lòng nôn nao không nhịn được liền hỏi.
"Tại sao đã hai ngày rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh? Không phải nói đã qua cơn nguy hiểm rồi sao?"
Một vị bác sĩ nữ, tuổi tác tầm trung niên vừa rút kim tiêm cho cô xong liền trả lời.
"Cơ thể của vợ anh suy nhược đã lâu, cần nhiều thời gian hơn để hồi phục, nhưng tôi đoán có lẽ trong hôm nay cô ấy sẽ tỉnh lại.
Tôi nghĩ sau khi tỉnh lại chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy đói, anh nên chuẩn bị cho cô ấy chút gì đó thanh đạm ăn lót dạ."
Bác sĩ nói xong liền thu dọn rời đi, Trịnh Kình Sâm lại quay sang nhìn Tô Na vẫn còn trong cơn vô thức.
Hai ngày cô hôn mê, là hai ngày anh không rời lấy cô một bước, khoảng thời gian này cũng khiến anh ngẫm nghĩ lại nhiều chuyện.
Anh thực sự yêu cô, yêu từ lúc vừa gặp cô và đến bây giờ tình yêu đó đã lớn hơn gấp nhiều lần.
Trải qua lần nguy hiểm này, anh mới nhận ra bản thân anh có lẽ đã có nước đi sai lầm.
Nếu ngay từ đầu anh nói hết sự cho cô biết, sau đó anh sẽ cùng cô chấp nhận đương đầu với mọi thứ, thì mọi chuyện có khác đi không?
Ánh mắt anh nhìn Tô Na không giấu được yêu thương, nhưng cũng ẩn chứa sự dằn vặt, anh cũng muốn một lần buông bỏ hết phòng bị, để cùng cô tận hưởng một cuộc sống vui vẻ như bao cặp vợ chồng khác.
"Tô Na, bây giờ có kịp để em tha thứ cho anh không?"
…
Trịnh Kình Sâm tâm trạng có vẻ tốt lên, anh đang đi trên hành lang bệnh viện, trên tay còn cầm một chiếc bình nhiệt đựng cháo mà anh vừa cất công lái xe hơn 20 km chỉ để đến cửa hàng cháo nổi tiếng nhất Bắc Đô, mua một suất về cho cô.
Còn cách phòng bệnh khoảng chừng vài bước chân, qua ô kính vuông nhỏ trong suốt trên cửa, anh đã nhìn thấy Tô Na tỉnh lại, cô ngồi trên giường bệnh, sắc mặt có vẻ khá, bên cạnh còn có bác sĩ đang khám lại cho cô.
Bỗng nhiên bước chân của anh chậm lại, trong lòng lại dấy lên một cảm giác hồi hộp.
"Mình đột ngột đối tốt với cô ấy, có khiến cô ấy sợ không nhỉ?"
Trịnh Kình Sâm cảm giác tim anh đang đập rất nhanh, tưởng chừng như nó sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Anh không ngờ cũng có lúc anh trở nên thập thò như thế này, Trịnh Kình Sâm luôn dứt khoát và quyết đoán trên thương trường không biết đã biến đi đâu mất rồi.
Anh bước lên rồi lại thụt chân về, do dự không biết bao nhiêu lần, anh không dám bước vào chủ yếu là chưa tìm được một cách khởi đầu thích hợp để nói chuyện với cô.
Mãi anh mới có tích hết