Đột nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên, Vương Nhã Tịnh đã đứng phía bên ngoài cửa mà nhìn vào, cô ta nhìn Trịnh Kình Sâm tức giận đùng đùng với Tô Na mà vẻ mặt không giấu nổi vui sướng.
"A Sâm, nhẹ tay với cô ấy thôi.
Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, nhu cầu thiếu thốn nên tìm người giải tỏa thôi mà.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hạng phụ nữ lăng loàn như thế này, thật không xứng làm vợ anh chút nào, dù là chỉ là trên danh nghĩa, hay là anh…" 1
Vương Nhã Tịnh càng nói càng khó nghe, Hứa Niên cũng không thể để cô ta thản nhiên mà mặt sức nhục mạ Tô Na như thế, liền lên tiếng cắt ngang.
"Cô Vương, ăn nói phải biết chừng mực, tôi và Tô… thiếu phu nhân trong sạch, cô đừng có mà giậu đổ bìm leo."
Bị một nhân viên quèn mỉa mai như tát vào mặt, Vương Nhã Tịnh vũng không giữ được vẻ bình thản nữa mà lớn tiếng.
"Anh không có quyền lên tiếng ở đây, anh cũng là loại người không ra gì giống cô ta thôi.
Ăn vụng với vợ của cấp trên, việc này mà bị đồn đại ra bên ngoài chắc hai người được đẹp mặt lắm."
"Cô Vương đừng quên cô cũng chỉ là một nhân tình."
Lại một câu nói như trời giáng xuống, là một cú đấm trực diện, Vương Nhã Tịnh tức đến giậm chân run người, lại nhân cơ hội làm nũng với Trịnh Kình Sâm.
"Anh… A Sâm~ anh ta dám nói…"
"Im miệng hết cho tôi."
Lần này là đích thân Trịnh Kình Sâm lên tiếng, trông lời nói của anh như đang rất kiềm chế, giọng nói thể hiện uy quyền đến đáng sợ khiến Vương Nhã Tịnh phải ấm ức cứng họng.
"Em…"
Bầu không khí đã yên lặng hơn, Trịnh Kình Sâm lại nói.
"Hứa Niên, đưa Vương Nhã Tịnh về đi."
Tô Na tròn mắt kinh ngạc, không biết anh có ý định gì, nhưng chỉ cần anh không làm hại Hứa Niên, cô sẽ không ngăn cản.
Hứa Niên lại do dự như không muốn, anh ta đi rồi không biết Trịnh Kình Sâm sẽ làm gì Tô Na, trên mặt biểu hiện một nét không tình nguyện.
"Phó chủ tịch, ngài…"
"Không nghe lời tôi nói nữa rồi sao?"
Trịnh Kình Sâm ngay lập tức liếc lên một ánh mắt nguy hiểm, anh nhắc nhở nhưng phần lớn là đang cảnh cáo.
Đã tới mức này, Hứa Niên không thể không làm theo, nhưng trong lòng vẫn hướng về Tô Na với một sự lo lắng.
"...!Vâng, tôi lập tức làm ngay."
Vương Nhã Tịnh thì biểu tình phản đối ra mặt, cô ta bước nhanh vào bên trong muốn đến gần Trịnh Kình Sâm.
"A Sâm, anh để anh ta đưa em đi sao, vừa rồi anh ta còn…"
"Cô Vương, ngài Trịnh đã nói thế, tức là không muốn ai ở lại đây.
Thiếu phu nhân và ngài ấy cần nghỉ ngơi, mời cô đi cho."
Bị Hứa Niên đưa tay ra ngăn cản không cho đến gần, Vương Nhã Tịnh đưa mắt nhìn Trịnh Kình Sâm cũng không thấy anh có ý bên vực, cô ta cũng biết là mình không thể làm quá.
"Đi thì đi."
Vương Nhã Tịnh lại không muốn rời đi mà không có thu hoạch gì, cô ta trước khi đi còn tranh thủ ra vẻ yểu điệu với Trịnh Kình Sâm, mục đích khoe