Vừa đi, đầu óc Tô Na không kiềm được mà nghĩ đến những chuyện bâng quơ ngày trước, trong lòng cũng không tránh khỏi tủi thân, chỉ vì gia thế không có mà mặt sức cho người ta chà đạp.
Đột nhiên lại có tiếng bước chân giày cao gót ở ngay đằng sau lưng của cô, một giọng nói khiến cô mỗi khi nghe thấy lại dựng cả tóc gáy cũng đột ngột vang lên.
"Lão thái thái sắp đi Anh rồi, cô cũng sắp không còn chỗ dựa nữa, để tôi chống mắt lên xem cô trụ lại được bao lâu.
Biết điều thì mau ký giấy ly hôn trước khi con trai tôi tống cổ cô ra khỏi nhà."
Tô Na ban đầu hơi giật mình, nhưng lại rồi thở dài một hơi, nét mặt lấy lại bình tĩnh, cô xoay người lại đối mặt.
Người trước mặt nghiêng ngang cao cao tại thượng, còn ai khác ngoài Lệ Kiều Kiều.
Nhưng dù bà ta nói chuyện khó nghe như vậy, Tô Na vẫn cúi người lễ phép.
"Phu nhân."
Lệ Kiều Kiều nhếch môi, bước chân đến gần cô, vẫn giọng điệu đó, bà ta nói tiếp.
"Để tôi nhắc cho cô nhớ, cô vì cứu lão thái thái cô mới được gả vào cái nhà này với cái gốc gác đáng khinh của cô.
Nhưng ai biết được cô có giở trò lừa lọc gì ở sau lưng hay không? Kình Sâm nó cũng biểu hiện rõ thái độ với cô vậy rồi mà cô vẫn còn mặt dày bám tới bây giờ, tôi cũng nể thật đấy."
Nghe những lời này, bàn tay của Tô Na gồng nắm lại, từng móng tay găm chặt vào da thịt, hai mắt đã bắt đầu đỏ lên nhưng trên gương mặt vẫn không biểu lộ ra một chút cảm xúc nào.
Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi thả lỏng người nói.
"Cảm ơn phu nhân đã quá khen, trưa nay tôi còn có việc không thể nán lại lâu.
Tạm biệt."
Nói xong cô lập tức quay lưng bỏ đi, cô không thể ở lại chịu sỉ nhục thêm nữa.
Cái mác thiếu phu nhân nhà họ Trịnh mang lên người cô chẳng khác nào một trò hề, chính cô còn muốn vứt bỏ nó hơn bất kì ai không cần bà ta phải nhắc.
Nhưng cô bị Mã Chính Thành lừa rồi, ông ta tuy đồng ý giúp mẹ cô chữa trị, nhưng ông ta đã cắt đứt đường liên lạc của mẹ con cô để khiến cô phải ngoan ngoãn làm quân cờ của ông ta.
Bây giờ cô đã có thể tự nuôi dưỡng mẹ rồi thì lại không biết bà ấy đang ở đâu, một khi cô tìm ra nơi Mã Chính Thành đang giấu mẹ cô, thì lúc đó cô mới có thể nghĩ tới con đường giải thoát cho bản thân và cho cả mẹ cô nữa.
Hôm nay đúng vào ngày cuối tháng, Tô Na cũng phải trở về Mã gia một chuyến.
Mỗi cuối tháng Mã Chính Thành sẽ đưa thư mẹ của cô viết cho cô, Mã Chính Thành cất công làm việc này cũng đã suy tính kỹ lưỡng, ông ta không nên ép một con ngựa vào đường cùng, nếu không nó sẽ phát điên mà tấn công ngược lại.
Tô Na đến vào đúng ngay lúc cả nhà Mã Chính Thành đang ăn trưa, Thôi Cẩn Á nhìn thấy cô