Phải mất vài phút, Tô Na mới dần ổn định lại trạng thái.
Dù đã biết sự thật là ba của Hứa Niên là xã hội đen, ông ta còn câu kết với Mã Chính Thành lên kế hoạch giết cô, nhưng cô không hề có ý định bài xích hay căm ghét anh ta, bởi vì cô đủ sáng suốt để biết Hứa Niên là người tốt.
Huống chi lần này anh ta lại cứu mạng cô, cô chỉ lo mình ở lại đây lại là một gánh nặng.
"Hứa Niên, tôi ở đây, liệu có mang lại phiền phức cho anh không?"
Hứa Niên cười tươi rạng rỡ ngay lập tức trả lời.
"Đương nhiên không rồi, chúng ta là bạn, cô cứ coi như đây là nhà của mình đi.
Nếu cô có dự tính gì thì hãy chờ vết thương hồi phục được không? Cô không thể trả thù với cơ thể yếu ớt này được đâu."
Hứa Niên như nhìn thấu được tâm tư của Tô Na, anh ta nói ra câu nào là khiến cô phải suy ngẫm câu đó, cô cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của mình, ánh mắt cô thay đổi, nó trở nên tăm tối và đầy thù hận.
"Hứa Niên nói phải, mình phải mau chóng khỏe lại, mình phải đến tìm Mã Chính Thành để hỏi cho ra lẽ, nếu ông ta thực sự làm gì đó với mẹ của mình, mình sẽ… dùng đôi tay này mà...!đâm chết ông ta."
Vài ngày sau, vết thương của Tô Na dù vẫn còn rất đau nhưng nó vẫn đang trong quá trình phục hồi tốt.
Hứa Niên thấy cô không bỏ bê bản thân mà tự mình vui mừng, ngày nào anh ta cũng đến nói chuyện với cô, khi thì đem đến cho cô một vài tin tức từ bên ngoài.
Tô Na ở trong phòng không thể vận động nhiều, cô tranh thủ đọc báo và xem tin tức để giết thời gian.
Cũng đã lâu rồi cô không đọc báo, vậy mà hôm nay mở báo ra, tin tức đầu tiên đập vào mắt của cô khiến cô bất chợt bật cười.
"Mình trở thành tội phạm bị truy nã rồi sao? Ha."
Hình ảnh của Tô Na chiếm trọn gần một mặt báo, còn có tiền treo thưởng cho ai trình báo bắt được cô.
Bọn họ tiêu tốn nhiều công sức, tiền bạc như thế, chỉ e là muốn bắt cô về, rồi tiễn cô sớm đi gặp diêm vương thôi.
Tô Na lật thêm vài trang báo thì bất ngờ nhìn thấy một bài báo phỏng vấn Trịnh Kình Sâm, theo thời gian ghi trên báo, buổi phỏng vấn cũng chỉ mới thực hiện vào ngày hôm qua, bức ảnh trên báo này chắc cũng từ đó mà ra.
Tô Na bất chợt cong khóe môi lên cười, nhưng đôi mắt lại không có sắc thái của sự vui vẻ, bàn tay cô lả lướt lên hình ảnh của Trịnh Kình Sâm mà nói thầm.
"Trịnh Kình Sâm, thật may… anh ấy vẫn ổn."
Tô Na không biết rằng, Trịnh Kình Sâm mặt ngoài vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi khi ở một mình, anh lại luôn rất mệt mỏi.
Không một giây phút nào là anh không nhớ đến cô, anh cố gắng xuất hiện trước báo chí nhiều hơn chỉ mong cô ở đâu đó có thể nhìn thấy được anh.
Bên cạnh đó, việc anh càng tỏ vẻ bình thản, càng khiến cho Mã Chính Thành dễ dàng sập bẫy.
Anh không định chơi với ông ta bằng luật pháp, nhưng trước đó anh phải cho ông ta biết cảm giác mất hết cả, người người sỉ nhục là như thế nào.
…
"Phó chủ tịch, Mã Chính Thành đã đến rồi, ông ta đang đợi ngài