"Vậy còn không mau gọi lại."
Mã Chính Thành nóng mặt quát lớn, đồng thời không kiềm chế nỗi sự nóng vội đến bực mình mà tát Thôi Cẩn Á một cái choáng váng mặt mày, tiếng bốp vang lên tựa như có thể nứt cả xương mặt bà ta ra vậy.
Điện thoại trên tay Thôi Cẩn Á văng ra xa mấy mét, còn chính bà ta bị ngã nhào ra sàn, sắc mặt xanh xao, bà ta còn không thể tin được.
Thôi Cẩn Á đau đến chảy nước mắt, tròng trắng hiện lên mấy sợi gân xanh đỏ đan xen liếc nhìn Mã Chính Thành.
"Ông… dám đánh tôi?"
Mã Chính Thành không hề hối hận về việc ông ta đã làm, ông ta còn chống nạnh đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng xuống vào mặt Thôi Cẩn Á, lộ ra vẻ gia trưởng đáng khinh.
"Bà bị đánh là đáng lắm, tôi nuôi bà giúp nhà họ Vương mấy chục năm nay, lợi ích thì chưa lấy được bao nhiêu thì đứa con duy nhất bị bà cưng chiều hư hỏng, đến cả thứ duy trì nòi giống cũng chẳng còn.
Đã thế thì thôi đi, bây giờ tôi xảy ra chuyện, vậy mà người nhà của bà lại không thấy tâm hơi, toàn là một lũ hèn khốn kiếp."
"Ông nói ai hèn, ai khốn kiếp? Nếu đổi là ông, ông chạy còn nhanh hơn cả họ…"
Thôi Cẩn Á không biết lấy đâu ra can đảm lại dám đứng lên nói với Mã Chính Thành như thế, kết cục như được biết trước, bà ta lại bị tát thêm một cái.
Nhưng lần này, Mã Chính Thành bị bôi trúng tim đen nên cổ họng cứng đờ, dù có tức tối cũng không nghĩ ra được câu gì để chửi mắng.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra đột ngột mà chẳng có lấy một tiếng gõ cửa, Mã Chính Thành lẫn Thôi Cẩn Á đều giật mình, bọn họ tạm quên đi cãi vã, hiện tại chỉ biết nuốt nước bọt xuống cổ họng mà nín thở run rẩy.
"Mã Lão gia, đến giờ kiểm tra sức khỏe rồi."
Một giọng nam trầm vang lên, thì ra chỉ là bác sĩ đến cùng hai người y tá, Mã Chính Thành thở dài nhẹ nhõm trở lại giường ngồi, chân của Thôi Cẩn Á vẫn run rẩy đi đến nhặt điện thoại lên.
Hai y tá bỏ dụng cụ xuống bàn, bác sĩ bắt đầu bơm thuốc vào ống tiêm.
Y tá lẫn bác sĩ đều có nón trùm đầu và đeo găng tay y tế, khẩu trang, mọi chuyện vẫn không có gì bất thường cho đến khi bác sĩ vén tay áo của Mã Chính Thành lên chuẩn bị tiêm.
Mã Chính Thành như linh cảm được có điều gì đó kỳ lạ nên đã quay sang nhìn vào ống tiêm, ông ta mở to mắt hốt hoảng khi nhìn thấy hình xăm thoát hiện trên tay của vị bác sĩ này dưới lớp áo blouse trắng.
Ông ta ngay lập tức ngồi dậy định bỏ chạy nhưng đã không kịp, hai y tá cũng lực lưỡng không kém, chỉ ghì vai của ông ta xuống cũng đủ để khiến ông ta không thể nhúc nhích.
"Mã Lão gia, lớn rồi còn sợ tiêm thuốc sao?"
Mã Chính Thành không dám thốt ra một lời nào, mồ hôi trên trán túa ra như mưa, đôi môi khô ráp trắng bệch không còn một chút máu.
Ông ta cứ thế mà