Mã Chính Thành réo tên Tô Na, Hứa Bá Nghị chau mày trở lại ghế tiếp tục làm một hơi thuốc lào.
Chuyện con trai ông ta - Hứa Niên, tự ý đi cướp người từ cảnh sát, ông ta cũng biết nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua, vì Hứa Niên là đứa con mà ông ta thương yêu nhất.
Nhưng lần này số tiền tổn thất quá lớn, mà chuyện liên quan đến tiền, Hứa Bá Nghị làm sao bỏ qua được.
"Hừ, chỉ là một đứa con gái, còn đã có chồng rồi, chắc không có cô ta, A Niên cũng không tiếc rẻ gì.
Mình sẽ tìm thêm mấy người phụ nữ để bồi thường cho nó vậy."
Hứa Bá Nghị nghĩ ngợi một hồi, quyết định tin Mã Chính Thành lần này, dù sao ông ta muốn lấy mạng lão lúc nào cũng được.
Đoạn hai tên gác cổng ráo riết đuổi bắt Tô Na cũng từ đó mà ra.
Cánh tay Tô Na rỉ máu đau nhức, nghị lực dù có lớn đến đâu, nhưng một người phụ nữ bình thường như cô không thể chống lại hai gã đàn ông to xác.
Cô toan leo cổng trèo qua, đã bị hai người họ túm được chân mà kéo xuống, cô đau đớn quá rồi, không còn sức để chống lại ai nữa.
Tô Na bị bắt đi trong mơ hồ, chiếc xe chạy rung lắc khiến cô chỉ muốn chợp mắt một lúc cũng khó khăn.
Hai mắt cô mờ đục, chỉ mở hé, khuôn mặt đổ mồ hôi vật vã không còn lấy một cắt máu.
Sức để ngồi cũng không có, thân mình cô cứ ngả nghiêng rồi đổ rạp trên băng ghế sau.
"Này, nhìn cô ta không ổn, hay đưa cô ta đi cầm máu trước rồi đưa đến chỗ lão gia sau?"
Bình thường mấy tên này không bao giờ quan tâm đến ai bị thương, cứ được lệnh là bắt, là đánh, mặc cho là nam hay nữ.
Nhưng lần này lại có chút khác biệt, Tô Na là người Hứa Niên đưa về, bọn họ cũng ngầm hiểu cô là người phụ nữ của anh ta, nếu cô mà xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng khó mà ăn nói.
"Vậy đưa cô ta đến chỗ Liễu Y Y trước."
Chiếc xe tăng vận tốc phóng đi thật nhanh, bọn chúng đưa Tô Na đến sào huyệt, nhưng chưa đưa đến chỗ Hứa Bá Nghị vội, với tình hình của cô nửa tỉnh nửa mê như thế này, cô đến đó cũng không hỏi được gì.
"Liễu Y Y, mau làm gì đó cho người phụ nữ này tỉnh táo lại đi, chúng tôi đang vội."
Liễu Y Y là bác sĩ duy nhất của Huyết Xà, y thuật cao chẳng thua kém gì mấy tay bác sĩ trong bệnh viện lớn, chính vì thế mà cô ta dù là phụ nữ nhưng rất được người trong băng nể nang.
Nghe tiếng thúc giục của mấy tên thô lỗ, Liễu Y Y liền xoay ghế lại nhìn, cô ta nhíu mày khi nhìn thấy bọn họ đưa đến một người con gái đang bất động, toàn thân ỉu xìu như chiếc lá héo hon.
"Có chuyện gì vậy, người sắp chết sao hôm nay lại đưa đến đây? Cô ta thậm chí còn không phải người trong bang."
Liễu Y nhìn một cái đã đoán ra được ngay, vì ở trong bang chẳng cô gái nào lại