Chiếc Porsche đen tuyền lăn bánh trên một con đường cắt ngang qua rừng trúc, Tô Na ngồi ở hàng ghế phụ, lặng lẽ nhìn qua khung cảnh bên ngoài, cô trầm ngâm một hồi lâu.
Bàn tay vốn luôn nắm lấy tay cô ngay từ lúc bước lên xe bất ngờ siết chặt hơn, Trịnh Kình Sâm nhìn cô mà gương mặt lộ vẻ lo âu.
"Em chắc mình muốn đi chứ, trên đồi gió to, em lại đang không khỏe…"
Tô Na bất ngờ quay sang nhìn anh, không để anh nói hết cô liền vội ngắt lời.
"Trịnh Kình Sâm, em nói nếu, nếu người bị hại chết là mẹ anh thì có muốn tự tay kết liễu ông ta không?"
Trịnh Kình Sâm sững người, dù cô vô tình nói ra thôi nhưng nó lại chính là sự thật.
Mà sự thật này anh vốn chưa hề nói cho cô biết nên anh không cách nào kịp phản ứng.
Tô Na rũ mi mắt xuống, cô hạ thấp người tựa đầu vào người anh.
"Xin lỗi, em biết mình không nên nói như thế, nhưng em mong anh hiểu cảm giác của em."
Trịnh Kình Sâm hít một hơi thật sâu, hai tay anh ôm lấy vai cô, đưa đôi môi hôn nhẹ lên mái tóc.
"Anh hiểu, anh hiểu mà."
Chiếc xe bốn bánh vẫn tiếp tục vượt qua rừng trúc, chạy vào con đường mòn dẫn đến dưới chân đồi sau đó thì dừng lại.
Tô Na bước xuống, điều đầu tiên cô làm chính là hít thở bầu không khí ở đây, và nhìn lên bầu trời trong xanh kia mà lòng cô nhói đau.
Có lẽ mẹ cô đã ở đây đợi cô đến lâu rồi.
"Đến rồi à, để tôi dẫn hai người lên."
Đằng Tư Vũ đợi sẵn dưới chân đồi, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ, đây không giống như một buổi đi thăm mộ.
Ánh mắt của Tô Na cũng bất chợt gồng cứng lên, không để lộ ra sự yếu đuối, vì một lát nữa thôi, cô sẽ gặp được kẻ đã đẩy cô vào bước đường tan cửa nát nhà ngày hôm nay, một kẻ nhân cách thối nát đến một góc của súc sinh cũng không bằng.
Trịnh Kình Sâm dắt tay cô cùng đi lên quả đồi cao, càng đi, khung cảnh phía trên càng hiện ra ngay trước mắt.
Một quả đồi rộng mênh mông lại nhô lên một phần mộ, hình ảnh đó đập ngay vào mắt cô khiến bước chân đột nhiên không vững, lòng ngực nóng rang, khoé mắt dần lộ ra màn lệ mỏng.
"Đó là… mộ của mẹ em sao?"
Trịnh Kình Sâm biết cô đang đau lòng, anh chỉ khẽ ừm nhẹ một tiếng.
Cảm xúc dâng trào gần như chạm đến đỉnh điểm khiến cô muốn bật khóc thành tiếng, nhưng có một điều gì đó nhanh chóng đã ngăn cô lại, cô mím chặt môi, trong mắt đột nhiên chỉ chất chứa toàn là lửa hận.
Mã Chính Thành, kẻ cầm thú đó đang ngồi trước mộ của mẹ cô một cách thảm hại.
Nhìn thấy ông ta, cô không cách nào kiềm chế cơn giận mà xông thẳng tới.
Lúc diễn ra đám cưới giả ở khách sạn, Đại Ngư đã tìm thấy sào huyệt của Huyết Xà mà xông vào mang Mã Chính Thành