Đột nhiên nhắc đến Mã Tiểu Tuệ, gương mặt của Vương Nhã Tịnh bỗng dưng chuyển sang có nét hoang mang.
Cô ta cũng từ từ buông tay anh ra mà ngoan ngoãn bước lùi lại.
Tô Na có thể thấy bàn tay của cô ta đang run lên, tròng mắt đảo loạn như đang sợ sệt điều gì đó.
Cô ta bất ngờ thay đổi thái độ chỉ sau một câu nói của anh.
“Không, em… em biết sai rồi, em sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa, mãi mãi… cũng không dám xuất hiện trước mặt hai người nữa.”
Cô ra nói xong, liền quay lưng chạy đi mất không biết tại sao? Tô Na nhìn theo bóng dáng loạng choạng của cô ta chạy đi mà thắc mắc.
“Cô ta sao lại kích động khi anh nhắc về Mã Tiểu Tuệ như vậy?”
Tô Na trong thời gian bị giam giữ bởi Hứa Bá Nghị nên chắc cô vẫn chưa biết, Mã Tiểu Tuệ gài bẫy anh không thành, ngược lại còn dính bẫy do chính anh giăng ra.
Bây giờ cô ta đang sống trong khu ổ chuột, tương lai vốn rạng rỡ vì đầu óc thông minh và biết bao nhiêu là giấy khen, bằng cấp đã bị hủy hoại chỉ vì một lần ngủ cùng một lão già dê đã có vợ, mà người vợ này còn là sư tử hà đông hung dữ nhất nhì nơi này.
Cô ta mà ngoi lên ở đâu, bà ta liền vùi dập ở đó, bà ta chết thì để lại nhiệm vụ đó cho con cái bà ta làm, nhất quyết phải khiến cho Mã Tiểu Tuệ sống trong nhục nhã cả đời.
Chiêu mượn dao giết người này của Trịnh Kình Sâm chỉ một số ít người biết được, trong đó có Vương Nhã Tịnh.
Căn bản cô ta và Mã Tiểu Tuệ không khác gì nhau, mà Trịnh Kình Sâm đã khiến Mã Tiểu Tuệ sống dở chết dở như thế thì người như cô ta chẳng là gì cả, anh có thể hủy hoại cuộc đời của cô ta chỉ bằng một cái búng tay.
Đối với thắc mắc của Tô Na, anh cho rằng càng biết ít chuyện thì càng nhẹ người nên anh không muốn cô suy nghĩ quá nhiều mà không hề giải thích cặn kẽ.
“Em đừng quan tâm đến bọn họ nữa, từ giờ bọn họ đã không liên quan gì đến chúng ta nữa rồi.”
Tô Na tỏ ra không một chút nghi ngại, cô biết anh không muốn nói cũng có lý do, nhưng giấy không thể bọc được lửa, chuyện đã xảy ra thì sớm muộn gì cô cũng biết, vậy thì suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu, cứ để mọi chuyện diễn biến theo tự nhiên đi.
Cô không hỏi nữa, nhưng bất chợt lại nhớ đến một chuyện khác, mà thắc mắc này cô nhất định phải hỏi cho rõ.
“À đúng rồi, còn Hứa Niên, em nghe nói cậu ấy cũng bị bắt rồi sao? Liệu cậu ấy có sao không?”
Tô Na coi Hứa Niên là bạn, cũng là ân nhân, chuyện