“Chị dâu.”
Khúc Vân đang chỉnh lại quần áo cho con trai, ngẩng lên thì thấy ngài Tư, “Tiểu Tư, sao em lại tới đây?”
“Em đi gặp khách hàng.” Ngài Tư vỗ vỗ đầu đứa cháu, “Muốn chú nhỏ ôm không.”
“Muốn~” Tư Nhược Phong vươn tay đòi ôm.
Ngài Tư ôm cháu xoay mấy vòng: “Lớn hơn rồi.”
Khúc Vân liền quở trách con trai, “Đừng làm chú con mệt.”
Tư Nhược Phong chu mỏ, “Không đâu nha, chú nhỏ thích chơi với con lắm, đúng không chú?”
Ngài Tư vỗ vỗ cái mông đầy thịt của nó, “Chú nhỏ thích Tiểu Nhược Phong nhất.”
“Tiểu Tư…Chị…”
“Chị dâu, chị cứ nói.” Ngài Tư hiểu Khúc Vân không muốn cho Tư Nhược Phong nghe, bèn dụ cháu nhỏ vào khu trò chơi trong trung tâm thương mại.
Khúc Vân chần chừ nói, “Tiểu Tư, chị và anh của em đã ly dị rồi.”
Ngài Tư biết chuyện này, “Ừ, ly dị rồi chị vẫn là chị dâu của em.”
Khúc Vân vừa đủ tuổi đã gả cho Tư Minh Nguyễn, thoáng cái đã gần 20 năm. Lúc đó ngài Tư vẫn còn đang học cấp hai.
Dâu trưởng như mẹ – Khúc Vân và ngài Tư rất thân thiết với nhau, huống hồ năm đó Khúc Vân còn giúp y nữa.
“Không.” Khúc Vân hít sâu một hơi, “Ý chị không phải vậy…”
—
Lúc Tiểu Nhược Phong cả người đầy mồ hôi chạy về, thì