“Anh Tư.”
“Gọi vậy làm tôi không biết em đang gọi tôi hay gọi anh trai tôi đâu.” Ngài Tư khẽ cười, tay trái trộn trộn thức ăn. Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của y lại ôn hòa hơn rất nhiều.
Cô Uông ngẩn người, hơi lúng túng nói:”Em đâu có quen anh trai anh.”
“Ừ nhỉ.” Ngài Tư nhìn cô cười,”Hôm nào sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Cô Uông sững sờ, vừa mừng như điên vừa không thể tin được, “Ý anh là…”
Ngài Tư không khẳng định cũng không phủ định, hai mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Trong nháy mắt, cô Uông chợt nghĩ tới một câu nói – Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của một người phụ nữ, chính là khi trong mắt người mình thầm yêu cuối cùng cũng xuất hiện hình bóng của mình.
Chỉ là, cô yêu công khai thôi.
Lần đầu tiên cô gặp ngài Tư là lúc còn đi học – cô là đàn em khóa dưới của y, vừa gặp y là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cứ yên lặng thầm mến như thế, mãi đến một ngày ngài Tư đột nhiên ngã bệnh, cô mới dũng cảm thổ lộ hết tình cảm của mình. Ngài Tư không từ chối cũng không tiếp nhận.
Cứ như vậy, thoáng cái đã qua tám năm.
Tám năm, cô không còn trẻ nữa. Đôi khi bản thân cô cũng không dám nghĩ, nếu chuyện này không có kết quả thì sao?
Cô đã hy sinh rất nhiều, tình cảm, thời gian, tuổi trẻ, công việc… Cô Uông không cho phép bản thân được lùi nửa bước.
“Tôi đưa em về nhé?”
“Vâng.” Cô Uông mừng rỡ nói.
Lúc xuống