Khi nhìn thấy Tư Minh Nguyễn, Trang Vũ Phong đã nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng đường núi thật sự quá hẹp, lúc xe hắn lao tới đoạn hàng rào bị gãy kia, hắn biết mình chắc chắn sẽ không sống được nữa.
Trang Vũ Phong không biết người khác trước khi chết sẽ nghĩ tới cái gì, nhưng giờ phút này trong đầu hắn chỉ tràn ngập khuôn mặt người mình yêu. Khóc, cười, đỏ mặt, xấu hổ, bi thương, kiềm nén, bộ dáng ngay thẳng, mi mắt cong cong, hành động tinh quái….
Xin lỗi em, Dạ Bạch, anh không thể bên em nữa rồi….
Chiếc xe nổ tung, ngọn lửa liếm cắn thân thể hắn.
Cũng tốt, nếu thấy hắn mỗi nơi một mảnh, chắc chắn Dạ Bạch sẽ khóc nhè.
—
“Công tử, uống chén canh đi.” Mạnh Bà lắc đầu, tận tình khuyên nhủ hắn.
Trang Vũ Phong cũng lắc đầu, “Bà bà, ta đang đợi một người.”
Mạnh Bà chỉ về phía bờ sông Nại Hà, “Đám người này đều ở đây chờ người, có mấy ai thật sự sẽ đến?”
“Tôi đã thất hứa một lần, không thể thất hứa lần nữa. Hơn nữa, em ấy nhất định sẽ đến.”
“Một khi cuộc đời kết thúc, con người đều sẽ chết, ai cũng phải tới đây.” Khóe mắt Mạnh Bà đầy nếp nhăn, “Nhưng có thể giống như công tử, không bị địa ngục giày vò mà đi thẳng tới cầu Nại Hà thì thật sự rất hiếm gặp.”
“Em ấy là như vậy đấy”, Khóe miệng Trang Vũ Phong chứa ý cười, “Đúng là như vậy.”
Không biết qua bao lâu, Mạnh Bà cũng không biết mình đã phát bao nhiêu chén canh thì đột nhiên một ngày nọ, có một nam tử áo xanh ôm một đống đồ vật đến ngồi cạnh Trang Vũ Phong, viết viết vẽ vẽ.
Hơi thở quanh Trang Vũ Phong vốn lạnh lẽo, nên chẳng mấy quỷ nguyện ý ở chung với hắn.
Giờ lại thấy thêm nam tử áo xanh nữa, họ lập tức tránh xa thiệt xa.
Trong lòng không nhịn được nghĩ thầm — một tên quỷ kiến sầu* rồi thì thôi, đây lại có hai! Đám quỷ bọn này không trốn xa chút thì chắc chết quá!
*quỷ kiến sầu: có nghiã là quỷ thấy còn phải buồn.
Trang Vũ Phong vô cùng bình tĩnh. Hắn biết, trong thời gian ngắn Dạ Bạch không thể tới đây, nhưng hắn vẫn bứt rứt suy nghĩ làm thế nào để động viên y đừng nên thương tâm, đừng nên khổ sở. Chỉ có như vậy, hắn mới vượt qua được quãng thời gian buồn tẻ vô biên bên bờ cầu Nại Hà này.
Ban đầu, nam tử áo xanh rất yên lặng, một lúc sau lại không nhịn được, lẩm bẩm trong miệng mấy câu.
Trang Vũ Phong liếc sang, nhận ra nam tử đang làm sổ sách, nhưng mấy hạng mục ghi chép trong đó đều loạn hết cả lên.
Lúc nam tử áo xanh thở phì phò muốn quăng bút, Trang Vũ Phong nhịn không nổi nữa, bèn chỉ hắn vài chỗ.
Nam tử áo xanh nhìn hắn một hồi, dứt khoát nhét thẳng sổ sách cho hắn, mở to mắt nhìn hắn nhanh chóng sửa lại mấy mục ghi chép.
Trang Vũ Phong suy nghĩ một lúc, “Chỗ này còn thiếu mười hộc trân châu, một đôi Nam Hải dạ minh châu, một phiến ngọc bình phong trừ tà trấn quỷ.”
Nam tử áo xanh vỗ đầu một cái, “…..Tháng trước là sinh nhật đế cơ*, hẳn là La Khanh lấy đi. Thiệt tình, lấy cũng không nói một tiếng.”
*đế cơ: Con gái hoàng đế
Trang Vũ Phong trả giấy bút lại cho nam tử. Hai người thường xuyên qua lại, hay thảo luận về việc sổ sách. Nam tử áo xanh cảm thấy đầu óc Trang Vũ Phong rất tốt, mấy cái mục ghi chép rườm rà này hắn chỉ cần lý luận một chút là ổn hết.
Đến lúc hai người im lặng lại, thì một loạt quỷ hồn đã uống xong canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà.
Mạnh Bà thở dài một hơi, “Công tử, ngươi nghĩ chỉ cần chờ là được sao? Ở âm phủ không có chỗ cho những thứ trên trần gian, bao gồm cả trí nhớ. Hiện tại ngươi là một du hồn, sớm muộn gì trí nhớ của ngươi cũng tiêu tán. Nhìn tuổi tác của công tử, trong thời gian ngăn chắc chắn người kia không thể tới đây, đến lúc đợi được thì sao? Không phải ngươi đã quên hết chuyện trên trần rồi à?”
Mắt nam tử áo xanh sáng lên, suy nghĩ nhìn về Trang Vũ Phong.
Trang Vũ Phong nghe Mạnh Bà nói xong thì sững sờ hồi lâu, dần dần mới nuốt trôi được sự thống khổ. Mãi sau, hắn nói: “Bà bà có bút và mực không? Nếu một ngày người kia tới mà ta đã không còn nhớ gì nữa, phiền bà có thể giao cho y một lá thư hộ ta được không?“
“Ngươi nghĩ người kia sẽ nhớ ngươi?” Khóe mắt Mạnh Bà ươn ướt, tựa như đang nhớ lại đoạn nghiệt duyên ngàn năm trước.
“Y sẽ nhớ.” Trang Vũ Phong trả lời không chút chần chừ.
“Nè, ta nói, ngươi phải đợi người hả?”
Trang Vũ Phong nhìn về phía nam tử áo xanh, gật đầu.
“Ta có một cách có thể giúp ngươi giữ được trí nhớ để chờ người kia tới. Nhưng nếu ngươi chấp nhận, từ nay về sau ngươi sẽ là người của địa phủ, không thể chuyển thế làm người được nữa. Dù sau này người ngươi muốn chờ không muốn sống cuộc sống cô tịch ở địa phủ, ngươi cũng không thể đi theo hắn.”
“Nếu y muốn ở lại đây thì cũng được chứ?”
“Nếu y nguyện ý, chỉ cần trên người không mang tội ác, không phải vào 18 tầng địa ngục chuộc tội là được.”
“Phán quan đại nhân muốn ta làm gì?”
Lục Xử nhíu mày, “Ta cho là mỗi ngày đều nhìn Tam sinh thạch*, chắc là ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ.”
*Tam sinh thạch: Bên bờ sông Vong Xuyên, đầu cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là “Tam Sinh Thạch”. Tương truyền rằng, trên Tam Sinh Thạch có ghi chép lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn. Tìm hiểu kĩ hơn tại đây
“Có thể chạm vào các hạng mục trong địa phủ, có thể liên tục gọi tục danh của Phong Đô đại đế thì chỉ có phán quan đại nhân người thôi.”
“Ta cảm thấy đợt làm ăn này ta sẽ không thua thiệt.” Lục Xử sờ sờ cằm, “Địa phủ cần một người quản lý sổ sách các thứ, nhưng không chỉ đơn giản như vậy. Bây giờ địa ngục bên phương Tây buôn bán rất phát triển, nhưng về phương diện này địa phủ của chúng ta vẫn chưa tìm được biện pháp. Bên trên dân số ngày càng nhiều, bây giờ dưới đây dân số cũng ngày càng đông, trừ khi có công đức trên người, còn không thì đến luôn hồi cũng khó.”
Lục Xử lắc đầu, “Nếu địa phủ chúng ta cứ bỏ mặc như vậy, thì sẽ có rất nhiều quỷ hồn lên trần gian làm ác, thế là chúng ta không làm tròn bổn phận.”
Trang Vũ Phong lẳng lặng nghe, rồi đưa ra yêu cầu, “Ta chấp nhận nhưng ta muốn tự do ra vào âm dương hai giới.”
“Nhưng ngươi không được can thiệp vào sự phát triển trên dương thế, cũng không được nhiễu loạn đường sinh mệnh của người khác.”
“Đồng ý.” Trang Vũ Phong giơ tay.
Lục Xử bắt tay hắn, “Ta tên Lục Xử, đi thôi, để ta dẫn ngươi đi gặp Phong Đô đại đế.”
Mạnh Bà sau lưng cười một tiếng, lặng lẽ khuấy nồi canh của mình. Thế gian này, nhiều người bạc tình nhưng cũng không ít người hữu tình.
———
Hôm xét xử Trang Vũ Phong, vừa hay Lục Xử không có ở đó. Sau này lúc bàn bạc với Diêm La Khanh về chức vụ của Trang Vũ Phong thì hắn mới biết chuyện của người ta.
“Thảm như vậy? Quả thật là tình yêu sâu đậm.” Lục Xử chống cằm hỏi Diêm La Khanh, “Ngươi nói coi, nếu người kia quên hắn hoặc theo thời gian đã không còn chấp niệm sâu sắc với hắn nữa, lúc đó phải làm thế nào đây?”
Diêm La Khanh nhíu mày, “Không cho phép ngươi can thiệp quá nhiều.”
“Biết rồi biết rồi, ta chỉ tò mò thôi.” Lục Xử lật sổ sinh tử ra xem, đột nhiên im lặng.
Diêm La Khanh phê xong công văn, thấy Lục Xử vẫn còn đang ngó sổ sinh tử, “Sao vậy? Có gì không ổn à?”
Lục Xử nghi hoặc nói: “Tuổi thọ của Tư Dạ Bạch… Còn chín năm nữa thôi.”
“Chín năm? Có người sống lâu có người chết sớm, đều do trời định, có gì lạ đâu?”
“Nhưng….” Lục Xử ngẩng đầu, “Nhưng chỗ này vừa mới thay đổi không lâu.” Tuy rất nhiều chuyện là do số mệnh an bài, nhưng tuổi thọ luôn được định trước. Rất nhiều người bởi vì lý do bất ngờ, hay tự sát, hay nhân quả báo ứng… tuổi thọ cũng theo đó mà thay đổi.
Diêm La Khanh đến gần hắn, nhìn kĩ mấy lần.
“Tự sát, đi vào Uổng tử địa ngục.”
“Ngươi đó.” Lục Xử đẩy hắn một cái. “Lại là bệnh nghề nghiệp.”
Diêm La Khanh xụ mặt, gằn từng chữ một: “Ta không thích ngươi đặt nhiều tâm tư vào người khác như vậy.”
Lục Xử cầm ngón tay hắn lắc lắc, buồn cười nói, “Ta nghĩ ngươi không biết cái gì gọi là thích với không thích đâu.”
Diêm La Khanh nhíu mày, một tay nắm lấy những ngón tay ấm nóng mà Lục Xử vừa chạm vào người mình, tay khác chỉ vào cái hốc trống rỗng ở ngực, “Nơi này không thoải mái.”
Lục Xử đắc ý — thật ra như vậy đã là tốt rồi, hắn cũng không mong gì hơn.
Phong Đô đại đế thân đứng đầu địa phủ, nắm trong tay tuổi thọ của người phàm và công đức, sinh tử, luân hồi. Vì thế, Diêm La Khanh không có trái tim — trái tim hắn đã bị khóa bên dưới 18 tầng địa ngục từ rất rất lâu rồi.
—
“Công tử đã quyết định?” Mạnh Bà nhìn Trang Vũ Phong trở lại bên bờ cầu Nại Hà lần thứ hai, lòng đã hiểu rõ.
Trang Vũ Phong gật đầu. Mạnh Bà liền rót ra một ly rượu, không biết là rượu gì.
Trang Vũ Phong uống một hơi cạn sạch, “Đa tạ bà bà.” Đoạn cúi người chào — hắn biết, là Mạnh Bà cố ý nói những lời kia lúc Lục Xử có mặt để cho hắn một cơ hội.
“Nơi này lão thân còn một ly rượu, nếu có duyên, sau này dẫn người yêu ngươi tới để cho y nếm thử.”
Trang Vũ Phong gật đầu cười.
Hắn đã chịu qua hương rượu cực mạnh, từ đây tiếp nhận âm khí, không thể luân hồi, còn địa phủ nơi này lại nhiều thêm một vị Trang Tam gia.
—
“Thật không tệ.” Lục Xử nhìn mấy tháng qua địa phủ bắt đầu đi vào quy luật, liền tranh công với Diêm La Khanh, “Thấy thế nào?”
Diêm La Khanh gật đầu, “Không tồi.”
“Vậy ngươi có thưởng gì cho ta không?”
“Chìa khóa kho tư nhân ngươi có mà, tự mình lựa đi.” Diêm La Khanh vô cùng hào phóng. Phải nói là, lúc nào hắn cũng hào phóng với Lục Xử gấp đôi.
Lục Xử dở khóc dở cười nói: “Vậy ta đi lựa mấy mĩ nhân nha?”
“Ngươi dám!” Diêm La Khanh xụ mặt, thiếu chút nữa đã gõ trấn hồn mộc, để cái người nhắng nhít này nhớ lâu hơn một chút!
Lục Xử thỏa mãn, “Điều Phong Đô đại đế phải lưu tâm hằng ngày 1/1” — hoàn thành!
“Ta muốn lên trên đi dạo một vòng.”
Diêm La Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Lục Xử hài lòng cầm đơn xin phép nghỉ. Thật ra bình thường hắn không cần xin, nhưng mà hắn thích như vậy đó.
Hắn thích nhìn bộ dáng Diêm La Khanh dù không vui nhưng lại không thể không phê cho hắn nghỉ.
Dường như chỉ có như vậy, hắn mới chắc chắn rằng — mình có trọng lượng trong lòng người kia.
Đơn xin phép được ký một tờ rồi lại một tờ cực kì không tình nguyện. Lục Xử tự giễu nghĩ, rõ ràng là mình đang cống hiến cho sự bình an của địa phủ mà.
Chỉ có như vậy, hắn mới khống chế được bản thân không phá đến long trời lỡ đất, để moi cái trái tim dưới đáy tầng 18 kia lên.
“Đi thôi.” Lục Xử ra hiệu cho Trang Vũ Phong dẫn đường, đáy lòng tò mò muốn gặp cái người Tư Dạ Bạch mà Trang Vũ Phong vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
“Y sống rất tốt.” Lục Xử đoán thẳng.
Trang Vũ Phong lắc đầu, ánh mắt cực kỳ đau lòng, “Không, em ấy sống không tốt.”
Rốt cuộc có bao nhiêu không tốt, thì khi Lục Xử nhìn thấy tấm mộ mà Tư Dạ Bạch tự lập cho mình ở cạnh Trang Vũ Phong, liền biết hắn nói đúng rồi.
“Quỷ có thể báo mộng cho con người trong giấc mơ, ngươi thật sự không muốn nói gì với y?”
Trang Vũ Phong lắc đầu. Không biết bao lâu nữa mới có thể nhìn Dạ Bạch của hắn, nhưng trong đáy lòng Trang Vũ Phong luôn hy vọng y có thể bình an sống đến già. Nếu gặp mặt, Dạ Bạch của hắn rất thông minh, hắn có thể sẽ lỡ miệng nói gì đó.
Lục Xử theo Trang Vũ Phong và Tư Dạ Bạch ba ngày, cuối cùng cũng nhìn ra manh mối.
“Tại sao y không cự tuyệt cô gái kia? Thái độ của y với ba mẹ cũng rất kì lạ. Hơn nữa, quan hệ của các ngươi hẳn là công khai, ngươi chết đi y phải đau lòng mới đúng, sao phải giả bộ như quên ngươi?”
Lục Xử biết Trang Vũ Phong không muốn trả lời hắn, Trang Vũ Phong chỉ biết đi theo bên cạnh Tư Dạ Bạch. Nhiều lúc hắn sẽ bảo vệ cho y, lúc y làm cái bánh ngọt nho nhỏ thì nói với y ăn ngon lắm, tựa như người kia có thể nghe thấy vậy. Lúc y ngủ say thì ém lại góc chăn, dùng đầu ngón tay xoa xoa mi tâm cho y.
Lục Xử đi theo mấy ngày, cảm thấy mình đã ăn đầy một bụng thức ăn cho chó rồi, mất hết hứng thú muốn trở về địa phủ. Lục Xử chỉ cần Trang Vũ Phong hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được, những chuyện khác hắn cũng không muốn xen vào.
—
Cuộc sống cứ thế trôi qua, chớp mắt đã được bốn năm, kĩ năng diễn xuất của Tư Dạ Bạch nghiễm nhiên tăng lên một bậc. Mà cuộc sống của Trang Vũ Phong dưới địa phủ cũng thuận buồm xuôi gió. Quỷ hồn sợ hắn cũng có, kính trọng cũng có, quỷ nam quỷ nữ nhìn trúng Trang Tam gia cũng ngày một nhiều hơn.
Chẳng qua nhiều lần đụng phải cái vách tường quá cứng, có người cũng đã từ bỏ.
Nhưng cũng có người trăm triệu lần không muốn bỏ cuộc, đuổi mãi không xong.
“Phán quan đại nhân, ngài vẫn nên tìm người khác đi.”
Trang Vũ Phong cung kính nói, nhưng ngay cả chân mày cũng nhuốm vẻ lạnh lùng, không biết nữ quỷ kia coi trọng hắn chỗ nào chứ.
Lục Xử thở dài, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy. Sau này nữ La Sát kia mà đến tìm ngươi, ta cũng mặc kệ!”
“Hy vọng Lục Nhị gia tuân thủ lời hứa.” Trang Vũ Phong chắp tay, thuận thế đáp.
Lục Xử: “…” Đừng gọi hắn là Nhị gia được không?! Được không?!
—
“Ngươi đúng là không thú vị gì cả, đi theo người phàm kia không chán sao?”
“Không.” Trang Vũ Phong theo sau lưng Tư Dạ Bạch. Hôm nay là tiết Trung Nguyên*, quỷ môn quan vừa đóng, nhưng lúc này âm khí vẫn rất thịnh. Hắn đi cạnh Dạ Bạch, quỷ lớn quỷ nhỏ nhìn thấy đều tránh ra xa.
*tiết Trung Nguyên: rằm tháng bảy (15/7 âm lịch), truyền thuyết dân gian cho rằng, từ mùng 2/7 (âm lịch), Diêm Vương ra lệnh bắt đầu mở Quỷ Môn Quan. Các ma quỷ sẽ túa ra tứ phương và đến sau 12 giờ đêm ngày 14/7 thì kết thúc và các ma quỷ phải quay lại địa ngục.
Tuy rằng bát tự Tư Dạ Bạch rất nặng, cho tới bây giờ vẫn không đụng đến quỷ khí, nhưng Trang Vũ Phong vẫn muốn an tâm một chút.
Nữ La Sát oán trách không hiểu, vừa định đưa tay đụng vào người phàm kia, giây tiếp theo tay đã bị hất xuống.
Sắc mặt Trang Vũ Phong lạnh lùng như đang nói – nếu ngươi dám đụng một lần nữa, thì ta sẽ chặt đứt cái móng vuốt của ngươi.
Nữ La Sát trề môi lầm bầm: “Làm gì mà dữ vậy….”
—
“Nhóc Lương.” Trong quán rượu, Lương Mộc Khâm vẫy tay với Tư Dạ Bạch.
“A Tư, mấy hôm nay thế nào? Thất tình hả?”
Tư Dạ Bạch khẽ cười, “Cút.”
“Hey, cậu thật không thú vị, tan làm rồi mà còn âu phục giày da, bộ muốn phá án hả, hay là