Nếu như là thế giới trong game, hắn sẽ không ngần ngại để quái vật đánh cho hấp hối rồi thử thuốc, nhưng đây lại là ngoài đời, việc mang thân mình cống hiến cho khoa học chắc chắn là thứ Hoàng không bao giờ xung phong. Vạ lỡ thứ mình chế ra là đồ dỏm, uống vào không có tác dụng hoặc tệ hơn nữa là bị di chứng thì thật họa vô đơn chí, vả lại hắn cần vật thí nghiệm bắt buộc phải là con người, có như thế mới bảo đảm an toàn cho bản thân được.
Milenia không được lựa chọn, đơn giản cô ta còn quá có giá trị. Biết đi đâu mà kiếm bây giờ, không thể cầm thuốc chữa trị đi khơi khơi ngoài đường rồi nói “Chào anh, công ty chúng tôi đang có chiến dịch dùng thử...” được. Hoàng bực tức cất cả hai lọ vào túi áo, đẩy cửa đi ra đường cho đỡ căng thẳng.
Từ ngày ở tại đây lúc nào cũng bận bịu tối mặt, ngoại trừ biết tên của thành này là Roc ra thì tất cả những thứ khác đều mù tịt, hôm nay đúng lúc phiền lòng, hắn quyết định cầm tiền đi chơi một bữa cho đã. Lúc trước đã có hỏi qua, được bọn Igor cho biết phía Tây là nơi giải trí tuyệt vời nhất. Hắn bắt một chiếc xe ngựa kéo nhỏ, bảo người điều khiển chở mình tới khu Tây, sau đó im lặng ngồi chờ.
Hơn hai mươi phút sau, Hoàng tới nơi, bây giờ thì hắn đã hiểu cái “tuyệt nhất” mà tên lùn nói có nghĩa gì. Khu này là nơi tập trung đủ loại quán rượu, sòng bạc, rạp xiếc, thậm chí là cả nhà thổ... đủ các loại dịch vụ làm con người sung sướng, thượng vàng hạ cám, ai cũng có thể ghé vào. Có tiền thì lên mấy tầng lầu cao ôm đào đẹp uống rượu ngon, nghèo một tí thì tới mấy chỗ bình dân, đâu đâu cũng chào đón bạn. Chả trách mấy tên đó cứ năm lần bảy lượt rủ đi.
Hắn hiện đang đi giữa một con đường toàn các em gái xinh tươi đủ chủng tộc, ăn mặc mát mẻ tới độ làm đàn ông nhìn vào muốn xung huyết, váy áo phất phơ, ngực đùi hờ hững trong gió, lâu lâu lại có một anh chàng sà vào nắn bóp mấy chỗ nẩy nẩy rồi bị kéo vào bên trong. Hoàng vừa đi vừa thưởng thức vô cùng hào hứng, bất chợt hắn cảm thấy có gì đó mềm mềm phía sau, ngoảnh lại thì hóa ra có hai cái bánh bao cỡ bự áp lên lưng, một cô gái tai dài đang dí sát vào hắn:
- Anh chàng đẹp trai này, mới tới đây lần đâu à. Để chị cho cưng vui vẻ một lúc nha.
Hoàng nhìn cô ta chỉ tầm mười bảy – mười tám mà nói với mình bằng giọng từng trải, bỗng thấy dở khóc dở cười. Không biết có phải do tác dụng của việc du hành xuyên thế giới hay không mà khuôn mặt hắn bị biến đổi trẻ ra tới chục tuổi, ngũ quan thanh tú, đẹp trai hơn nhưng lại mất đi vẻ già dặn lúc trước. Lúc soi gương lần đầu, thậm chí còn nghi ngờ mình đã đoạt xác hoàn hồn, rồi hiểu ra tại sao ai cũng gọi mình bằng “nhóc con”, nhưng dù sao cũng là chuyện nhỏ. Hoàng nhìn cô bé khá dễ thương, bỗng nảy ra ý định đùa giỡn một tý. Hắn quay lại, bất thình lình cho tay luồn đằng sau, ấn cô ta vào sát người mình, cúi xuống hôn một cái thật sâu.
Ở thế giới này, nam nữ không có thói quen hôn môi, cô bé tai dài bị Hoàng nắm lấy cho ăn cháo lưỡi, hắn còn chơi xấu thổi vào tai, hậu quả đúng là khỏi phải nghĩ. Lúc bỏ ra, người cô ta mềm nhũn như bún. Hắn vui vẻ xoa đầu rồi nói:
- Còn non lắm nhé.
Việc khách vãng lai sờ mó tiếp viên trên con đường này thực sự là chuyện cơm bữa nên hai người quấn lấy nhau cũng chả làm ai đế ý. Đến lúc cô bé tai dài định thần lại thì “thằng nhóc” đã đi mất hút, trong miệng vẫn cảm thấy tê tê.
Đi khỏi khu phố sung sướng, việc đầu tiên phải làm là mua một cái mặt nạ đeo lên mặt, Hoàng không muốn lại có em gái nào đó tưởng mình là bò lạc mà tới rủ rê nữa. Hoàng đi qua vài chỗ, cuối cùng dừng chân trước một tòa nhà lớn hình trụ đang có một hàng dài người xếp hàng, hắn tò mò đứng lại. Một anh chàng đội mũ đỏ ở gần đó thấy vậy liền nhào lại nhanh nhảu:
- Anh trai mới đến đây lần đầu à. Vào xem thử thú chơi quý tộc nhất thành Roc này chứ?
- Nghe hoành tráng đấy, rốt cuộc là cái gì?
- Nhìn anh trai chắc nịch thế này chắc cũng là người có tập luyện, muốn thấy cao thủ so tài không? Chỉ cần bỏ ba trăm Kron là được coi thỏa thích, còn có cả tiếp viên phục vụ nữa.
- Đắt vậy?
- Anh tưởng vé ở đây dễ kiếm lắm sao. Hết từ lâu rồi, cái này là tôi mua dùm người quen, thấy anh trai là người hiền lành mới để rẻ lại đó, người khác muốn mua thì có trả 500 Kron cũng không bán.
- Vậy hả, thế mà tôi lại thấy người ta đang xếp hàng mua đằng kia, vả lại giá thấp nhất chỉ có ba mươi Kron thôi. Tôi cũng là người dễ tính, để khỏi mất thời gian.... một trăm Kron.
- Hai trăm.
- Tám mươi.
Vừa nói Hoàng vừa bày ra điệu bộ muốn đi chỗ khác. Anh chàng phe vé hớt hải nói:
- Thôi được rồi, bán cho anh đó. Đúng là xúi quẩy, mới mở hàng mà đã.
Hoàng mìm cười, móc tiền ra rồi nhận vé. Ngoảnh lên thì đã thấy anh ta đã tót sang người khác:
- Người anh em à, nhìn cậu thật là có cơ bắp. Muốn xem tuyệt đỉnh tranh tài không, ba trăm Kron nhé....
Hoàng trên cơ bản là một kẻ keo kiệt, nhưng hôm nay đang có hứng đi chơi nên không muốn vì vài đồng bạc mà phá hỏng. Hắn đưa vé cho nhân viên giữ cửa rồi được người này dẫn vào trong, vé của hắn là hạng trung nên ngồi khúc giữa khán đài, phía dưới có một sân đấu lớn, nhìn cũng biết đây là dạng giải trí bạo lực, một khu đấu trường. Nhân viên đưa cho hắn bảng danh sách những cặp đấu tối nay, liếc sơ qua thì thấy đấy đủ: tên, chức danh, cấp độ, kinh nghiệm chiến đấu và số tiền cược, hiển nhiên nơi này thu lời không phải bằng bán vé.
- Tiếp theo đây là cặp đối đầu giữa Gomas - Kiếm thủ cấp bốn và Fla – Quyền sư cấp năm, trận đấu sẽ diễn ra trong mười phút tới.
Một người đàn ông trung niên bước lên thông báo, khán giả nghe xong lục tục ghi tên đấu thủ mình muốn đặt sau đó đưa lại cho nhân viên, Hoàng chưa rõ lắm nên chỉ ngồi yên, cấp bốn và năm à, tương đương giống như cho Hat và Igor đánh nhau, hình như có hơi bất công. Tỉ lệ cũng cho thấy điều tương tự, đặt một ăn năm cho Gomas và một được một cho Fla, hắn không nghĩ có thằng ngốc nào muốn đến đây để ăn đòn, chắc có uẩn khúc, cứ để xem đã.
Sau khi khán giả đã đặt cược hết, các đấu thủ mới từ hai phía khán đài tiến ra, Gomas sử dụng kiếm lưỡi mảnh hình lá lúa còn Fla chỉ có một đôi găng màu đen. Người đàn ông lúc nãy lại xuất hiện, có vẻ kiêm luôn nhiệm vụ làm trọng tài, ông ta kiểm ta lần cuối sau đó phất tay ra hiệu cho trận đấu được bắt đầu. Vị quyền sư làm một tư thế chào hướng về đối thủ, Hoàng thấy vậy khẽ rên thầm:
- “Đúng là đồ ngu”.
Đáp lại thái độ lịch thiệp đó là một đòn hướng thẳng vào mặt. Gomas chớp lấy cơ hội, ngay lập tức vọt tới xọc kiếm giữa trán đối thủ. Fla bị bất ngờ không thể đỡ đòn, chỉ kịp lùi ra sau, mũi kiếm lướt qua cắt đi nửa cái tai của anh ta. Kiếm
thủ khẽ đảo chiều, quét ngang xuống hông, lần này quyền sư kịp phòng thủ, đồng thời còn vươn tay muốn tóm lấy thanh kiếm, nhưng đây lại là một cái bẫy nữa. Gomas cố ý không dùng hết lực nên thu về kịp thời, nhanh chóng xỉa thêm một đòn trúng mắt trái đối thủ. Mới chỉ sau có mấy lần qua lại mà quyền sư cấp năm được đánh giá cao hơn đã bị đánh trúng hai lần, trở thành độc nhãn. Có khán giả chắc đặt cược vào anh ta bắt đầu la ó chửi bới, mấy người ngồi bên cạnh Hoàng cũng đánh giá:
- Tên kiếm sĩ kia khá quá nhỉ, kì này chắc khối kẻ ôm nợ.
- Chưa nói trước được, đối thủ của hắn hình như hơi chủ quan nhưng cứ chờ xem.
Tình hình trên sàn đấu càng lúc càng tệ cho Fla, đối thủ nhân cơ hội mắt trái anh ta bị thương liền tấn công liên tục. Cây kiếm mỏng dính như hóa thành một vật thể sống, Gomas khống chế nguyên lực lúc thì biến nó cong vòng như một con rắn, lúc lại tập trung nguyên lực vào đầu kiếm rồi phóng ra những cú đâm cực mạnh. Fla bị ép tới mức chỉ biết giơ tay thủ kín mấy chỗ quan trọng, cả người chi chít vết thương lớn nhỏ. Hầu hết khán giả đều mua kèo trên, thành ra mấy người đặt Gomas được thể gào thét điên cuồng:
- Giết hắn, giết hắn đi.
- Đâm chết.... không, đâm cho gần chết rồi thiến đi.
- Nhìn con lợn kia kìa, quyền sư cấp năm gì mà lại vô dụng đến thế chứ.
Tiếng reo hò tuy chỉ của một bộ phận nhỏ nhưng cũng đủ làm số còn lại chán nản, một vài người thậm chí đã lấy danh sách ra nghiên cứu trận tiếp theo, coi bộ ai cũng tin việc Fla bị đánh gục chỉ còn là vấn đề thời gian. Riêng Hoàng lại không nghĩ vậy, tuy tên Quyền sư nhìn thì rõ ràng đang chật vật không chịu nổi, có điều để ý kĩ thì hầu hết các đòn tấn công của Gomas đều đi sượt qua, hoặc nếu có trúng cũng bị một thứ gì đó cản lại, trông thì rất ghê nhưng toàn vết thương ngoài da. Nếu hắn đoán không lầm thì Fla đang chờ đối thủ kiệt sức, việc liên tục duy trì nguyên lực để tấn công không phải việc một Kiếm thủ cấp 4 có thể làm.
Thực tế phán đoán của Hoàng cơ bản là chính xác, Fla đang sử dụng một bộ kĩ năng phòng thủ gọi là Mai Rùa, phân tán nguyên lực ra khắp cơ thể đồng thời kết hợp với đôi tay được bảo vệ bằng cặp găng làm bằng vỏ của Sâu Đất cấp năm, anh ta chặn gần như toàn bộ đòn tấn công của Gomas. Cách biệt cấp độ không chỉ về số lượng nguyên lực mà còn cả chất lượng, may mắn là đối thủ ở cấp bốn, nếu đồng cấp thì nãy giờ mọi chuyện đã ngã ngũ rồi.
Gomas có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn, bản thân cũng biết mình đang bị đối thủ cho vào tròng nhưng anh ta cũng không phải thằng ngu, quyết định đánh một cú quyết định. Gomas nhảy lùi lại, cầm kiếm bằng cả hai tay, tập trung nguyên lực toàn thân, biến cả thanh kiếm từ từ chuyển qua màu vàng kim rồi hét lớn một tiếng, quay người như một cái bông vụ xoáy thẳng về phía Fla. Khán giả có người biết hàng, kêu lên:
- Đây là tuyệt kĩ cấp năm, không ngờ tên này còn dấu bài.
Toàn bộ hội trường lập tức đổ dồn về phía Quyền sư, anh ta đang trong thế thủ, đành phải rút hết nguyên lực tập trung vào hai nắm tay, đấm thẳng về phía đối thủ, đây không còn kĩ thuật gì nữa mà chỉ đơn giản thuần túy đọ sức mạnh và độ dày nguyên lực. Một tiếng vang chát chúa nổ ra, hai tay Fla bị đánh văng đi, để lộ ra khuôn ngực rộng mở cho đối thủ đâm tới. Hoàng nhìn thấy Quyền sư mười phần chết chín thì lắc đầu:
- Vẫn còn thiếu một chút, tay kiếm thủ thua rồi.
Gomas sau khi phá được đòn phòng thủ cuối cùng, những tưởng chiến thắng đã nằm chắc trong tay thì bất ngờ mặt mày biến sắc, thanh kiếm không chịu nổi va chạm quá mạnh bắt đầu vỡ vụn ra. Đến khi chạm được vào người Fla thì nó chỉ còn một mảnh bé tẹo, kiếm thủ không cam lòng vẫn cố sức đâm sâu vào ngực đối thủ, nhưng đối thủ nào có thể bỏ qua một cơ hội như vậy. Fla vận sức tung liền hai đấm như pháo nổ, Gomas bị đánh bay ra khỏi sàn đấu như một quả bóng bàn, chạm vào vách khán đài, thổ ra máu rồi nằm bất động. Ông chú trung niên trọng tài tiến lại gần xem xét một lúc rồi tuyên bô:
- Kiếm thủ Gomas không còn khả năng chiến đấu, người thắng là Quyền sư – Fla.
Tuy chiến thắng nhưng Fla cũng bị mảnh kiếm vỡ lúc cuối cùng đâm ngập cán, máu đang chảy ròng ròng, trông cũng chả khá khẩm hơn là mấy, anh ta giơ tay lên chào sau đó lảo đảo đi vào trong. Khán giả thì mặc kệ ngươi có bị làm sao, kẻ thắng thì hớn hở đi nhận tiền còn người thua thì bực tức chửi bới, sàn đấu được dọn dẹp cho trận tiếp theo.
- “Cấp độ tuy quan trọng nhưng xem ra chiến thuật và kinh nghiệm mới là thứ quyết định”
Hoàng chứng kiến màn so tài vừa rồi, thầm rút ra vài điều cho bản thân. Tuy không có khả năng chiến đấu nhưng hắn lại có thể nhìn và dự đoán khá chính xác những gì sẽ diễn ra cũng như đánh giá tình hình, đó là nhờ kinh nghiệm nhiều thì đấu đỉnh cao và góc tiếp cận khác.
- “Nếu mình có một đội như E.P.R cũ thì tốt biết mấy”
Gạt ra khỏi đầu những suy nghĩ vẩn vơ, Hoàng tiếp tục tập trung xuống phía dưới. Tiếng thông báo lại được xướng lên:
- Tiếp theo là trận đấu cuối cùng trong ngày. Hãy cùng cổ vũ cho người thách đấu dũng cảm nhất hôm nay: Gon – Thương thủ cấp bốn, chạm trán với Pukas – Giáp sĩ cấp sáu, người đang giữ mạch năm trận bất bại liên tiếp.
Ngay sau khi thông tin của hai đấu thủ được đưa ra, hàng trăm lời xì xầm bàn tán nổ ra như vũ bão:
- Tôi không nghe lầm đấy chứ, cấp bốn mà dám đánh với cấp sáu sao.
- Thằng nhãi đó chán sống rồi.
- Nghe đồn tên Pukas đến từ mấy bộ tộc dã nhân trong hoang mạc chiến địa, hắn sẽ nhai cả xương tên Thương thủ đấy cho xem.
- Đặt một thắng năm mươi cho gã cấp bốn. Tên nào muốn phát tài không kìa.
Đủ các loại khen chê, khinh bỉ nhắm tới người Thương thủ tên Gon, hầu hết mọi người cho rằng thằng này bị thần kinh hoặc đang muốn tự tử. Hoàng cũng rất ngạc nhiên, theo như hắn thấy, nếu cách một cấp độ may ra có thể dùng chiến thuật hoặc đòn thế bù đắp nhưng cấp sáu và cấp bốn cứ như xe ba bánh chạy thi với xe đua công thức 1. Hắn rất hiếu kì muốn xem tên Gon này có gì đặc biệt mà dám to gan tới vậy.