Trân phi kinh ngạc, sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống, phất tay nói, "Việc này tới đây thôi, nếu như truyền xuống dưới sẽ ra thể thống gì?"
Tạ Võng Tâm nghe thế cả người run lên, không dám tin nói, "Phụ hoàng, chuyện hôm nay rõ ràng như vậy, người còn muốn thiên vị Tiểu Cửu? Người bảo những đứa con khác của người như chúng ta có cảm tưởng gì?" Một câu nói liền đem người khác buộc lại cùng một chỗ với nàng ta.
Thái Tử nhếch môi, nặng nề nhìn Tạ Võng Tâm, sau đó hướng Hoàng Thượng, "Phụ hoàng, nhi thần tin tưởng A Dung không có làm ra chuyện độc ác như vậy, nhi thần nguyện vì nàng đảm bảo." A Dung nhìn Thái Tử cảm kích, nàng biết rõ Thái Tử ca ca đứng về phía nàng mà!
Mà Tạ Quân như nhớ ra gì đó, hắn ý vị nhìn qua Tạ Phương Nhuy, hỏi, "Lục hoàng muội, muội vừa mới nói, A Dung cùng muội có chút khúc mắc? Xin hỏi chuyện thế nào?"
Tạ Võng Tâm nghe Tạ Quân xưng hô nàng ta đã rõ hắn ở phía bên kia, sắc mặt nàng ta tối sầm, trả lời, "Tiểu Cửu cảm thấy ta khi dễ hoàng tỷ, đối với ta bất mãn, lại từng nhìn thấy ta đá con chó của Mẫn Mẫn quận chúa, nên khắc sâu hiểu lầm với ta, chẳng qua dù thế, cũng không thể sai khiến súc sinh hủy dung mạo ta!"
"Lục hoàng tỷ, A Dung không có..."
Tạ Quân nhìn A Dung nước mắt lưng tròng, trong lòng hơi khó chịu, cái nhìn về phía Tạ Võng Tâm càng sắc bén, "Vậy Lục hoàng muội, có thật sự muội không khi dễ Ngũ hoàng muội?"
Tạ Võng Tâm nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng, ngữ khí vẫn bình tĩnh, "Chuyện này có liên quan gì? Hoàng tỷ, tỷ nói đi, ta khi dễ tỷ sao?"
A Dung lập tức nhìn Tạ Phương Nhuy bằng ánh mắt mong chờ, hôm nay đông người như vậy, Ngũ hoàng tỷ chỉ cần nói ra tất cả, phụ hoàng chắc chắn trách phạt Lục hoàng tỷ, làm chủ cho nàng.
Lúc này, nàng giống như đã quên oan khuất của bản thân còn rửa chưa sạch.
Tạ Phương Nhuy co rụt người lại, ngập ngừng, "Không, không có..."
A Dung khẽ hé môi, nàng thật sự không tin, Ngũ hoàng tỷ tới giờ vẫn không chịu nó rõ chân tướng! Nàng ta rốt cuộc yếu đuối như thế sao?
Tạ Quân nhìn Hoàng Thượng, hắn biết Hoàng Thượng từ lâu đã rõ, Tạ Phương Nhuy bị Tạ Võng Tâm ức hϊếp từ lâu, nhưng hắn không cho rằng Hoàng Thượng sẽ trừng phạt Tạ Võng Tâm, dù sao hai đứa con gái này trong lòng hắn sức nặng không giống nhau.
"Nếu như vậy, người hận Lục hoàng muội nhất, không phải là A Dung, mà là người khác.
Hiện giờ chứng cứ không đủ để đem người này định tội, nhưng nhi thần cho rằng, A Dung còn nhỏ, tính tình cũng thiện lương, ngay thẳng, không thể làm ra chuyện âm hiểm này chỉ vì bất bình nhất thời, bởi vậy thần xin phụ hoàng đừng trách phạt A Dung!" Ánh mắt Tạ Quân một lần nữa đảo qua Tạ Phương Nhuy, lông mày Hoàng Thượng quả nhiên nhăn lại, ánh mắt cũng nổi lên nghi ngờ.
Sắc mặt Tạ Phương Nhuy trắng nhợt, bờ môi run rẩy, sắc mặt Tạ Võng Tâm cũng hơi vặn vẹo, cuối cùng cười cổ quái, "Chuyện hôm nay ta cũng không muốn trách Tiểu Cửu, nhưng con mèo kia vẫn phải bị xử trí, mặt khác, ta mong Tiểu Cửu lần sau lau lại mắt, đừng tốn công thương xót người khác!"
Hoàng Thượng thấy tình thế đã ổn, cũng không quan tâm một con mèo, thuận miệng hạ lệnh, "Mau xử lý con mèo này đi.
A Dung đứng lên đi, giờ chúng ta nói chính sự."
Hắn nói mấy ngày sau sẽ tới Tế Thiên vi hành, muốn mọi người cùng đi, chuyến đi này đối với không ít người trong cung là một chuyến đi xa, núi tứ phương ở bên ngoài cổng thành, mất nửa ngày đi đường, công việc chuẩn bị Hoàng Hậu đa nói rõ, Hoàng Thượng ở một bên lắng nghe, cuối cùng mới rời đi, hắn muốn mang Trân phi theo, nhưng Trân phi lo lắng cho A Dung, nàng ta không muốn đi.
A Dung ngây ngô đứng đó, Hoàng Hậu nói gì nàng cũng không nghe rõ, toàn thân như rơi vào hầm băng, tự dưng cảm thấy rét run, nàng cảm giác mình hiểu cái gì đó, lại cảm giác như không hiểu gì cả.
Trân phi tới gần A Dung, ôm lấy nàng, thấy trên trán nàng là mồ hôi lạnh, nàng ta lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, ôn nhu hỏi nàng, "A Dung theo mẫu phi trở về nhé?"
A Dung lắc đầu, "A Dung muốn đi nhìn Tiểu Bạch một chút."
Lông mày Trân phi cau lại, trách móc, "Tai họa hôm nay tất cả là vì con mèo con mang tới, con đi nhìn nó làm gì, dù sao nó cũng chỉ là một con súc sinh, nếu như con thích, mẫu phi sai người mua cho con mười con lông trắng mắt xanh như nó, có được không?"
A Dung lắc đầu, "Con không muốn, Tiểu Bạch là độc nhất vô nhị, cho dù mua con khác thì cũng không phải Tiểu Bạch."
Trân phi thở dài, bế nàng đi.
Bắt gặp cung nhân xách Tiểu Bạch ra ngoài vì không dám vấy máu ở Tê Phượng cung.
A Dung nhìn thấy Tiểu Bạch đã tỉnh ngủ, đôi mắt xanh lấp lánh ánh nước, bộ dạng ủy khuất, A Dung nghẹn họng, sờ đầu nó, thấp giọng nói, "Tiểu Bạch, A Dung không thể bảo vệ được mày nữa rồi, A Dung xin lỗi, nhưng hôm nay mày thật sự đã làm sai, ta chỉ hận mày không biết nói chuyện, không thể nói rõ hết cho người ta biết, chuyện tới nước này, A Dung sẽ cầu nguyện cho mày lên trời, được ăn uống đầy đủ, không có ai quản thúc mày, mày có cao hứng không?"
Đám cung nhân nghe A Dung nói, trong lòng đều cảm thấy đứa trẻ này không thể huấn luyện mèo đả thương người khác, chuyện này sợ là còn có huyền cơ.
Tiểu Bạch duỗi móng vuốt vỗ lên tay A Dung, Trân phi thấy thế lập tức kéo A Dung ra phía sau, sợ nó đả thương nàng, nàng ta oán giận nói, "Cũng không biết đám nô tài kia nuôi mèo thế nào, móng vuốt cũng không cắt đi, nếu A Dung bị nó cào bị thương thì làm thế nào!"
Lúc này A Dung mới nhìn rõ móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Bạch, trong lòng nghi ngờ, móng Tiểu Bạch trước kia không dài như vậy, đưa nó tới thú y chữa bệnh vài ngày cũng không thể làm móng dài như thế.
Trân phi không phát hiện sắc mặt A Dung quái dị, nắm cằm nàng, "A Dung, chúng ta trở về nhé? Hôm nay A Dung chịu ủy khuất rồi, con muốn ăn gì mẫu phi đều cho người làm, mau đi thôi." A Dung cẩn thận bước đi, nối bước theo gót Trân phi đi xa.
Trân phi cho rằng nàng chịu ủy khất, chỉ cần dỗ dành tốt, mang đồ ăn tới cho nàng, chuyện kia sẽ tan thành mây khói.
Đêm đó A Dung im lặng dùng bữa, sau đó thay đồ nghỉ ngơi, Trân phi cười, quả nhiên là đứa trẻ đơn giản.
Giờ Tý đã qua, Thu Ngọc mở to mắt, cầm nến, đứng dậy xem A Dung có đá chăn đi không, xốc màn lên, nàng ta hìn thấy những tấm nệm chồng chất nhưng không một bóng người trên giường.
Thu Ngọc vào trong thư phòng, cũng không có A Dung.
Thu Ngọc thầm than không ổn rồi, choàng áo chạy tới chính cung.
Mây che trăng sáng, một mảnh đen kịt, bởi vì Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở Linh Lung cung, chuyện A Dung mất tích dọa Trân phi sợ vô cùng, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh tìm người, cung nhân nối đuôi nhau chạy ra ngoài, tay cầm đèn lồng gọi tên A Dung, hoàng thành yên tĩnh bỗng nhiên náo động, đèn đóm sáng rực, các phi tần cũng tỉnh dậy.
Tạ Quân trời sinh cảnh giác, nghe thấy động tĩnh lập tức tỉnh ngủ, khoác áo đứng dậy, bắt lấy một cung nhân, người này đang sốt ruột tìm kiếm, thấy sắc mặt hắn cũng không tốt, tùy ý nói một câu, "Cửu công chúa mất tích." Nói xong không kiên nhẫn giãy ra.
Tạ Quân nghe vậy, mặt mày trầm xuống, quên thu lực đạo trong tay, cung nhân kia thoát không nổi, giật mình phát hiện thiếu niên này lại có vài phần khí lực, sắc mặt biến hóa, nói chuyện cũng khách khí hơn, "Tam hoàng tử, tiểu nhân còn phải tìm người, mong ngài buông tiểu nhân ra được không?"
Khi cung nhân kia cảm nhận được lực đạo trên tay biến mất, hắn thở ra một hơi đã không thấy Tạ Quân đi hướng nào rồi.
Mọi nơi đen kịt, ánh đèn trong tay chỉ soi được một một ô vuông nhỏ, hắn không biết Tạ Quân đâu, cũng đành thôi.
Người tập võ mắt tinh tai thính, tuy đêm nay sao thưa thớt, Tạ Quân cũng có thể thấy mọi thứ.
Xuyên qua chín hành lang, phía trước là hồ nước tĩnh lặng, bên bờ hồ là núi đả giả.
Tạ Quân chợt nhớ tới kiếp trước, tiểu nha đầu có dáng người thướt tha, dung mạo thoát tục tuyệt mĩ nhưng thần trí lại không khác gì đứa trẻ ba tuổi, người trong cung ngoài sáng yêu chiều nàng, nhưng lại ngấm ngầm lấy nàng ra làm trò đùa, sai kiến nàng, khi nàng ở một mình, bọn họ càng không kiêng nể gì, đem nàng khi dễ tàn nhẫn, nàng cũng chỉ bày ra bộ dạng mắt đẫm lệ, miệng hô đau nhưng chưa bao giờ trở về tố cáo.
Nàng cười ngây ngô, ngốc nghếch, khóc lên lại rung động lòng người, dung mạo mỹ lệ cũng không che dấu, cung nhân càng thích ăn hϊếp nàng, muốn nhìn nàng khóc tới hai mắt tràn đầy sương mù.
Tạ Quân không chỉ một lần nhìn thấy nàng co rúc bên núi giả, mỗi lần đám cung nhân tìm nàng khắp nơi, nàng đều ở trong núi giả ôm đầu gối, hắn mở miệng nói, nàng đang làm cái gì, nàng mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt lóng lánh ánh nước, nói trong lòng có chút khó chịu, muốn trốn đi một chút.
Nàng còn nói, Tam ca, A Dung hiện tại