Người không sợ hãi hắn vốn cực kỳ hiếm, hơn nữa người trước mặt này lại là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Yến Tuyết Chiếu cười cười, "Được được, ta muốn biết đáp án, tự nhiên sẽ có cách.
Tiểu tử ngươi có chút ý tứ, ta và ngươi có duyên, sẽ rất mau gặp lại."
Nói xong, Yến Tuyết Chiếu vung tay áo, nhẹ nhàng bỏ đi, lưu lại một làn gió trúc.
Tạ Quân nhìn theo hướng Yến Tuyết Chiếu rời đi, lông mày nhíu lại suy nghĩ một lát nhưng không có kết quả, đành rời đi.
Hôm nay là lần đầu tiên Hoàng Thượng ngủ lại Tê Phượng điện, Linh Lung cung cũng yên tĩnh hơn.
A Dung nằm trên giường một lát thì nghe Uyển Uyển cô cô gọi nàng tới chính điện.
Ban ngày Uyển Uyển cũng tới núi Tứ Phương, cũng không rõ khi thấy nàng suýt bị hại nàng ta có cảm thấy vui sướng không.
Lúc nàng đi ra, trong mắt Uyển Uyển không che giấu chán ghét, nhưng nồng đậm hơn ngày thường tới vài phần.
"A Dung tới rồi." Trân phi nằm nghiêng trên giường phủ màn tơ khảm hoa hồng, nàng mặc quần áo ngủ, duỗi từ trong chăn ra cánh tay thon dài, cười và vẫy tay gọi A Dung qua.
"Mẫu phi." A Dung leo lên giường, Trân phi ôm nàng trong ngực.
A Dung thích nhất được ngủ cùng Trân phi, trong lòng yên ổn, không sợ hãi.
A Dung cho rằng mẫu phi muốn tâm sự cùng nàng, nhưng mà mẫu phi lại vỗ nhẹ lưng nàng, ngâm nga khúc hát ru.
A Dung nghe lời nhắm mắt lại, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Một ánh mắt nóng rực dừng trên mặt nàng, A Dung nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được.
Mẫu phi đang nhìn nàng, dưới ánh mắt đó, nàng không sao ngủ được.
A Dung hé mắt, bắt gặp mẫu phi đang vội vã gạt lệ.
Ánh mắt kia là thế nào, hâm mộ, hoài niệm, bi thương, phức tạp và nặng nề đan xen vào nhau thành ánh mắt rừng rực.
Người quen trải đời, nhất định sẽ hiểu.
A Dung rung động, khó hiểu, cũng có chút bối rối.
Nàng cảm thấy, ánh mắt mẫu phi đã xuyên qua nàng, tới một nơi nào đó nàng không hay biết.
"A Dung mau ngủ đi." Lông mi Trân phi còn đọng nước mắt chưa khô, nàng ta cười che kín mắt A Dung.
Thật lâu, trong phòng yên tĩnh, Trân phi cũng ngủ thật say.
Nàng ta mộng, một ngày hội hoa đăng nhiều năm trước, đèn hoa sáng rực, khắp nơi là tài tử giai nhân.
Ông chủ cửa tiệm hoa đăng còn đang chào mời rằng nhà mình chính là "Hoa đăng đệ nhất thiên hạ", làm mọi người tin tưởng say sưa, ai ngờ có một hắc y công tử bước tới, áo bào rời rạc, mái tóc rối tung, uốn nắn hoa đăng một cái, giữa lúc mọi người huyên náo, hắn nghiêm trang mà bĩu môi nói, "Hóa ra là cái này, bất quá cũng chỉ như vậy."
"Ai? Vị công tử này..." Ông chủ sốt ruột gọi hắn, lại e ngại thân thủ hắn.
Hắc y công tử kia cũng không quay đầu lại, tiện tay ném một tờ ngân phiếu, ông chủ vừa mừng vừa sợ, không nhiều lời nữa.
Hắc y công tử nhìn ra được sự thật của hoa đăng, hào hứng như thiếu niên, thấy bên đường một thiếu nữ đang khóc, bèn đưa hoa đăng trong tay cho nàng, hắn xưa này làm tùy tâm tùy tính, không thèm quan tâm ý nghĩa nam tử đưa nữ tử hoa đăng sâu sắc thế nào.
Hắc y công tử vui vẻ nhìn người đang không rời mắt khỏi hắn, "Được tặng "Hoa đăng thiên hạ đệ nhất, ngươi nên vui mừng."
Thiếu nữ đã ngừng khóc, trong nội tâm chỉ có tám chữ: Gặp gỡ quân tử, cớ sao không thích?
Nàng và thị nữ rời nhà, trên đường bị người ta chen tới chen lui, có người đi qua đụng phải eo và mông nàng, nàng sợ hãi.
Nhưng từ lúc hắc y nam tử này xuất hiện, mọi sợ hãi, khóc lóc nàng đều quên.
Phong tư của hắn cao quý, tiêu sái không bó buộc, từ từ tiến vào và lấp kín tâm trí nàng.
Nàng ngẩn ngơ nhận hoa đăng, lúc bừng tỉnh người kia đã xoay người rời đi, hắc bào chập chờn, tóc theo gió tung bay, nàng nhìn theo bóng lưng hắn, cảm giác tâm mình cũng theo hắn đi rồi, chuyện này so với lạc đường càng làm cho nàng hoảng sợ hơn.
A Dung cảm thấy có chút khát nước, thấy Trân phi đã ngủ say, nàng muốn tự đi rót chén trà, động tác nhẹ nhàng, tránh làm mẫu phi thức giấc.
A Dung cẩn thận vén chăn, chuẩn bị xuống giường lại bị Trân phi nắm chặt tay, A Dung khẽ giãy giụa, Trân phi vẫn ngủ, nhưng lực đạo trên tay rất lớn, không chịu buông nàng ra.
"Tuyết Chiếu, đừng đi..."
A Dung chấn động, sững sờ ngồi trên giường, quên cả khát nước.
Mẫu phi nói mê, gọi tên ai đó? Không phải nàng, không phải phụ hoàng, là tên giống tên của...!đại anh hùng ban ngày.
A Dung nhớ lại, có lẽ mẫu phi mơ thấy kẻ xấu, mong ngóng đại anh hùng tới cứu nàng.
Nhưng lòng nàng mơ hồ rõ ràng, đó chẳng qua là nàng tự an ủi.
Thời điểm mẫu phi gọi tên người đó, lông mày nhăn lại, khóe mắt một giọt nước chảy ra.
Đó là quyến luyến, si mê, giống như toàn bộ của nàng ta đều đã theo người nọ, phiêu tán trong gió.
Tiền triều có Nhất Trung phu nhân, trong lúc mơ ngủ gọi tên tình lang, bị nhà chồng nghe được, vậy nên bị hưu thê (bỏ vợ), nhét vào lồng heo dìm xuống nước.
Cổ nhân nói, nếu muốn người không biết, trừ phi đừng làm, dù che giấu tốt, nói mê cũng có thể bán đứng ngươi.
A Dung từng đọc chuyện này qua , khi đó Trân phi thập phần chán ghét cuốn sách này, cho nên khi Phó Đại Nho tiến cung dạy dỗ nàng, theo như ý Trân phi, thứ hắn dạy nàng là dựa theo đường lối của nam tử, không dạy nàng nữ huấn khiến nàng ép bản thân trầm lặng.
A Dung nằm trên giường, nhớ tới quyển sách đó, trong ngực tim đập thình thịch.
Hai gò má nàng đỏ bừng, cảm thấy thẹn trong tim, nàng thế mà suy đoán về mẫu phi tới dày vò bản thân không chịu nổi.
Một đêm này, A Dung mất ngủ, nhìn chằm chằm màn trướng, tâm tư bay xa.
Cùng thời điểm, Tạ Quân đang ở một gian trong nhà trọ Vĩnh Châu.
Vĩnh Châu ở sát kinh thành, hắn mất một ngày mới tới nơi, chỉ cần ra khỏi kinh thành, không ai có thể vây khốn hắn nữa.
Lúc này trong phòng đèn đã tắt, một mảnh u tối, ánh trăng nhẹ nhàng in trên giá sách, dưới lầu còn có vài binh lính nâng cốc nói chuyện, nói khóc trêu đùa, mơ hồ truyền chút ít âm thanh lên lầu.
Vĩnh Châu là nơi tới kinh thành phải qua, thập phần náo nhiệt.
Hắn đã sớm nghĩ, phải khổ sở một lần, bản lĩnh của hắn sau này dễ làm cho người ta nghi ngờ, bởi vậy nhất định hắn phải biến mất một thời gian, làm cho sự thay đổi của hắn trở nên hợp lý.
Hơn nữa lúc này có chút khéo léo, hắn có thể gặp lại cố nhân rồi.
Kiếp trước Tạ Quân quen một vị thần y, Đổng Quyết Minh.
Tổ tiên nhiều đời hành nghề y, tới Đổng Quyết Minh hắn cũng nối nghiệp, không may cả Đổng gia đều qua đời, chỉ còn mình hắn.
Tạ Quân không biết trước kia hắn thế nào, nhưng hắn biết Đổng Quyết Minh là đơn độc, cô đơn trong giang hồ.
Tâm tình hắn tốt sẽ xuống núi bốc thuốc, chữa bệnh, chỉ cần nói cho hắn nghe chuyện xưa, làm hắn vui vẻ, tiền thuốc thang cũng sẽ được giảm.
Thời gian còn lại hắn ở trên núi làm vườn, đọc sách, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lúc mới gặp, Tạ Quân thấy hắn tóc bạc, mặt hồng hào, tưởng rằng hắn là lão nhân gia giỏi dưỡng sinh, không có nghĩ tới hắn lớn hơn mình cũng