Nơi này là trấn Lâm An, trước kia là Nam Yên, đi về phía Bắc chính là Giang Châu.
"Dâu tằm nửa tiền, đương quy ba tiền, lá đay, sinh địa, mỗi thứ ba đồng..." Một nam tử mặc áo đạo sĩ tay cầm phất trần nhắm mắt thì thầm.
Nhìn hắn cũng đã tới tuổi cập quan [1], sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, thứ duy nhất có sức sống là mái tóc màu đen cột sau đầu.
Tay hắn ung dung viết đơn thuốc, từng chữ từng chữ một.
[1] Đôi mươi.
Viết xong, nam tử mặc áo đạo sĩ mở mắt nhìn người mới tới, "Nói chuyện xưa hay trả công?"
Người tới đầu đội khăn, giữa lông mày có chút bộ dạng của kẻ buôn, trước đó vì không nỡ bỏ phí thức ăn mà ăn đồ thiu, bụng dạ khó chịu đã vài ngày, nghe nói ở góc chợ Đông Nam có một thần y chuyên bán thuốc, xem bệnh, trị được không ít bệnh lạ, có thể nói đúng bệnh bốc thuốc, không nhầm lẫn bao giờ.
Bệnh nhỏ này của hắn lang trung bình thường cũng có thể trị, bất quá hắn muốn bớt một vài quan tiền mà thôi.
"Chuyện xưa, kể chuyện xưa." Hắn nhìn những người cũng đi khám bệnh xung quanh, nghiêm mặt cười nói, "Nhưng làm người khác chậm trễ không tốt, nếu không lúc thần y rảnh rỗi thì tới khách sạn Tứ Hải tìm tôi? Tôi là tiểu nhị chỗ đó." Dù sao đi nữa thần y cũng chưa chắc tới tìm hắn, hắn cảm thấy đây là lúc dùng trí tuệ của mình để thu hút chú ý của thần y, so với bao nhiêu chuyện xưa sẽ có tác dụng hơn.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt hắn càng ân cần.
Đồng Quyết Minh mở con mắt vừa nhắm lại lần nữa, khóe môi cong lên giống như cười mà cũng không phải cười, nói, "Bán Hạ, đánh hắn."
"Tuân lệnh." Dược đồng tên Bán Hạ đặt bút xuống, túm lấy tay tiểu nhị kéo qua một bên, sức lực không hề nhỏ, không có chút nho nhã, nhu thuận lúc nghe Đổng Quyết Minh sia bảo.
Bán Hạ ném tên tiểu nhị ra đất, tay đấm chân đá một hồi, tiểu nhị bối rối sau đó kêu rên, "Các ngươi đánh người giữa đường! Ta muốn báo án! A, đừng đánh nữa! Ta kể chuyện xưa! Giờ ta kể!" Bán Hạ thu tay, tiểu nhị lại khí thế hung hăng kêu to, "Không có vương pháp! Cẩu thần y!"
"Bán Hạ, đánh tiếp.
Người gian xảo kể chuyện xưa, không nghe cũng được." Ngữ điệu Đổng Quyết Minh bình thường, nhìn hàng người trước mặt, "Người kế tiếp." Dân chúng tới xếp hàng đều biết tên tiểu nhị kia, biết rõ hắn chỉ là tiểu nhân thích chiếm tiện nghi của người khác, cũng không ra mặt vì hắn, dù sao thì thần y cũng sẽ không đánh chết hắn, chỉ giáo huấn hắn một chút mà thôi.
"Huynh đài, ngươi không có bệnh." Đổng Quyết Minh mặc áo bào của gia phụ, hơn nữa có chút tư thế tiên nhân, dù hắn ngồi xiêu vẹo, nói chuyện vô cảm, không có tướng mạo cũng có dáng vẻ văn nhã thanh tú.
Không nghĩ tới lúc trước hắn là người thú vị như vậy.
Tạ Quân cười, nghiêm mặt trả lời, "Có, là tâm bệnh."
Hai mắt Đổng Quyết Minh không kiêng nể gì mà dò xét hắn, người tới mặc áo bào trắng như tuyết, thắt lưng xanh ngọc quấn eo lộ ra một thân hình cao lớn, mái tóc được cuốn lại tỉ mỉ trong quan [2], bộ dạng lịch sự tao nhã.
Đổng Quyết Minh đã nghiên cứu y thuật hai mươi năm, sớm nhìn ra người này có bản lĩnh, dù rằng nhìn chỉ tầm mười sáu, đầu đội quan bạch ngọc, giống như cách ăn mặc của nam tử bình thường, nhưng hai đầu lông mày vững như núi cao, mắt như vực sâu hun hút, không chút dao động.
[2] Mũ ngày xưa nam tử hay dùng cố định tóc.
Đổng Quyết Minh vui vẻ, thở dài, "Huynh đài thật sự có tâm bệnh, hồn phách không tương đồng với thân thể, chắc hẳn huynh đài từng trải qua chuyện gì đó rất ly kỳ, tại hạ cảm thấy vô cùng hứng thú." Ánh mắt nóng rực của Đổng Quyết Minh nhìn chằm chằm Tạ Quân, "Nếu ngươi nói chuyện xưa, một phân tiền ta cũng không thu."
"Thần y công tử, ngươi còn chưa có khám và chữa bệnh cho tại hạ." Tạ Quân duỗi tay, vung tay áo đặt trước mặt Đổng Quyết Minh.
Cổ tay thon dài trắng nõn, xương cốt đều đặn, ngón tay gấp khúc tự nhiên, đầu ngón tay dưới ánh mặt trời giống như phát sáng, đôi tay này nếu như đánh cờ, hẳn là đẹp đẽ vô cùng, nhìn xuống lòng bàn tay thấy vết chai nhỏ, Đổng Quyết Minh có thể nhìn ra nam tử trước mắt là người tập võ, hơn nữa quen sử dụng kiếm.
Đổng Quyết Minh lần đầu gặp "người bệnh" như vậy, có chút hăm hở hỏi thăm, "Trong lòng huynh đài có kẻ thù? Có thương nhớ, có ma quỷ sao?" Đổng Quyết Minh đặt ngón tay lên mạch của Tạ Quân, trong lòng thầm thất kinh bởi vì người này nội lực thâm hậu.
"Có thương nhớ, hoặc có ma quỷ, nhưng không có thù." Tạ Quân nhìn đỉnh đầu Đổng Quyết Minh.
"Lòng dạ huynh đài rất rộng lớn." Đổng Quyết Minh cười nhẹ, "Bất quá cũng là si mê hồng trần mà thôi.
Ta có câu cửa miệng, tâm bệnh có tâm y, có nghi hoặc có giải thích, có lưu luyến có toàn vẹn, nếu có thù, báo là được." Tạ Quân trầm mặc mỉm cười, si mê hồng trần a, trước mắt chẳng phải có một người sao?
Từ trước tới nay hắn không vướng bận những thứ này, lãng phí.
Đổng Quyết Minh thật sự tò mò về Tạ Quân, hắn bất đắc dĩ nói, "Tâm bệnh của ngươi đúng là làm khó ta, nếu không phải ngươi nói văn nhã, thái độ thân mệnh, có lẽ ta sẽ cho rằng đó là chiêu trò tới phá rối đấy, mà thôi, tạm thời ta cho ngươi một thang an thần, dù sao cũng sẽ có chỗ lợi ích đấy."
Tạ Quân gật đầu, Đổng Quyết Minh nhíu mày nói, "Ngươi đừng coi thường đơn thuốc này, nó là gia truyền của gia gia ta đấy, rất công hiệu, nếu không phải ngươi nhìn hợp ý ta, ta không cho đâu." Bên cạnh hắn Bán Hạ đã sớm thu tay, lúc này cũng gật gù.
Tạ Quân tự nhiên hiểu người này nói thật, nhưng quen thói giang hồ làm cho lời của hắn có chút khó tin.
Kiếp trước có người nhận xét Đổng thần y quả thật là tiên nhân chân chính, lạnh lùng như Trích tiên [3], từ bi giống như Phật Đà [4].
Nhớ tới, lại nói bọn họ cũng chưa nhìn thấy bộ dạng "tiên nhân" trước kia.
[3] Tiên mắc đọa.
[4] Phật Thích Ca.
"Đa tạ thần y công tử."
Đổng Quyết Minh có chút xấu hổ, "Đừng gọi ta là thần y, ta họ Đổng."
"Được, Đổng công tử."
Sắc mặt nhợt nhạt của Đổng Quyết Minh trở lại, nhìn bóng lưng Tạ Quân, toàn thân hắn ta là một cỗ thần bí, trong đầu hắn tự dưng nảy ra một ý niệm.
Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ ủy khuất bản thân, lập tức phân phó Bán Hja dọn quán đóng cửa.
"Thần y! Thần y! Ngồi thêm một lát đi, một lát nữa đi..." Dân chúng xếp hàng lo lắng, lo sợ thần y chạy.
"Ngày mai thần y còn tới phải không?"
Tạ Quân đang khó hiểu thì bị Đổng Quyết Minh vỗ vai, "Ngươi theo ta trở về, nói chuyện xưa, ta hài lòng ta sẽ thả ngươi xuống núi." Đổng Quyết Minh không đợi Tạ Quân trả lời, hướng bách tính hô, "Ngày mai nói sau, các ngươi tạm thời tới chỗ lang trung thị trấn phía trước coi bệnh đi."
Đổng Quyết Minh nhìn Tạ Quân đứng im chỗ cũ, sợ là không muốn theo hắn trở về bèn kéo ống tay áo Tạ Quân.
Tạ Quân như bị lôi đi, trực giác có chút oán hận.
Đi một đoạn, Đổng Quyết Minh buông tay áo Tạ Quân ra, ho nhẹ nói, "Ta đãi khách không kém, chỉ là ngươi cần theo ta về, ngươi biết quy củ của ta phải không?" Bây giờ Đổng Quyết Minh thật sự có chút ngây ngô, xưng hô lộn xộn, "ngươi - ta" rồi lại "các hạ - tại hạ.".
"Đổng công tử không cần nhiều lời, tại hạ sẽ lên núi theo ngươi." Tạ Quân biết hắn thích nghe kể chuyện xưa, cũng biết hắn không mang người bệnh lên núi.
Hắn có cơ hội làm lại cả đời một lần nữa, tự nhiên cùng thương nhân khác thường, hẳn là đã dấy lên lòng hiếu kỳ của hắn ta.
Ba người bước dọc theo sườn núi, giữa