"Trân phi nương nương." Tạ Quân không đổi sắc mặt, gọi nàng ta một tiếng, sau đó cũng không nhìn nàng ta, hắn cẩn thận đặt A Dung xuống, thấp giọng dặn dò nàng, "Đứng vững." Dứt lời, hai chân A Dung đã chạm xuống mặt đất.
Trân phi lập tức kéo A Dung ra phía sau lưng, A Dung lảo đảo nắm chặt vạt áo nàng ta đứng vững.
Trân phi thấy thế bèn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vuốt, "Con không có sao chứ?"
A Dung lắc đầu.
Sắc mặt Trân phi dịu xuống, nhỏ giọng dặn dò, "Lần sau không được cùng người xấu thân thiết, mẫu phi đã lựa chọn bạn tốt cho con chơi rồi, rất trung thành, tất cả đều nghe lời con nói, A Dung chơi cùng bọn họ là đủ rồi, được không?" Trân phi giỏi ca múa, khi nói chuyện ngữ điệu tự nhiên sẽ uyển chuyển vài phần, rất êm tai, mê hoặc lòng người.
Nhưng thanh âm của nàng ta cũng không nhỏ, đủ cho Tạ Quân đứng cách vài bước nghe rõ, mặt A Dung đỏ lên, nàng biết mẫu phi không thích nàng thân thiết với hắn, nhưng lúc này muốn tránh cũng không được, đành phải lắc đầu, cố ý giải thích, "Mẫu phi, Tam ca không có, không có..."
Bộ dạng lanh lợi thường ngày của A Dung trước mặt Trân phi dường như biến mất, nàng lại có chút ít câu nệ cùng khẩn trương.
Tạ Quân không lúng túng, ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt như thế.
Hắn biết rõ, Trân phi căm thù hắn và mẫu phi hắn tới tận xương tủy, nàng ta giận chó đánh mèo cũng đúng thôi, đời trước cũng như vậy, A Dung thân thiết hắn, chọc giận Trân phi khiến nàng ta phạt nàng.
Nếu như không phải hắn không có tài cán có thể rửa sạch oan khuất của mẫu phi, thù hận này cũng vĩnh viễn không tiêu tán.
Nhìn Tạ Quân, A Dung càng túng quẫn.
Thái độ của hắn vốn dĩ đã xa cách, nhưng phần xa cách này không đơn thuần là không mở miệng tổn thương mẫu phi nàng, mà là đối với tất cả mọi người đều như thế, người sống sờ sờ trước mắt đều bị hắn đơn giản loại bỏ khỏi mắt, giữa hắn và người khác giống như là một đường hồng câu [3] vậy.
[3] Hồng câu: khoảng cách (sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà Nam, ranh giới Hán - Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng).
Trân phi chán ghét nhìn hắn, căm hận trong lòng bởi vì sự hờ hững của hắn mà tăng lên, như là một đống củi khô chất cao đang bị một ngòi lửa làm bùng cháy.
Người gọi là Tam hoàng tử trong mắt nàng ta bất quá chỉ là một nghiệt chủng, không tham sống sợ chết thì cũng thôi đi, lại còn dám lộ ánh mắt dửng dưng như vậy, đáy lòng nàng ta tự dưng sinh ra cảm giác vô lực, cảm giác như bao nhiêu chèn ép của nàng ta đối với hắn đều vô dụng.
Trân phi hừ lạnh một tiếng, đám nô tài xung quanh càng cúi đầu thấp hơn.
A Dung giật giật ống tay áo Trân phi, giọng nói yếu ớt mà chất chứa hi vọng, "Mẫu phi..."
"Được rồi, ta nhắm mắt làm ngơ, không muốn nghe gì hết, bổn cung còn muốn thanh tĩnh, sống thêm vài năm nữa, ác nhân tự có ác nhân trị, ông trời sớm muộn cũng có mắt!" Trân phi dùng ánh mắt như muốn róc xương lọc thịt nhìn Tạ Quân một cái, nhanh chóng dắt A Dung nói, "A Dung, theo ta trở về."
Theo như quy củ của tiên đế, địa vị của hoàng tử vốn cao hơn phi tần, nhưng Tam hoàng tử là kẻ không may mắn, bị thánh thượng chán ghét vứt bỏ, nếu so đo với một sủng phi, Trân phi mặc dù không thể trắng trợn mà đối phó Tam hoàng tử, nhưng nàng ta lại có vô số biện pháp khiến hắn không thể sống yên.
Nô tài xung quanh đều rõ ràng, Tam hoàng tử kia vẫn là kẻ không có chỗ dựa, dù Cửu công chúa lương thiện, con trai kẻ thù cũng có thể dễ dàng tha thứ, bất quá bọn họ không thể buông xuống cảnh giác, ai không nên dây vào, ai có thể một cước đạp người khác lấy niềm vui, không ai không biết.
Nhìn A Dung mỗi bước đi đều cẩn thận, Tạ Quân lộ ra một nụ cười nhẹ trấn an nàng, Trân phi đưa tay đặt đỉnh đầu A Dung, khiến nàng không thể không quay đầu về.
Hôm sau.
Nắng ấm rọi trên mặt A Dung, đánh thức nàng từ giấc ngủ.
Phó Đại Nho cầm cuốn sách trong tay cuốn thành ống, không chút lưu tình gõ đầu A Dung vài cái.
"Ai..." A Dung kinh sợ kêu, từ trong mộng tỉnh lại, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn qua, "A Dung tối qua thật sự mất ngủ, bởi vậy tinh thần không tốt.
Giờ đọc sách cũng không vào, lão sư..." Dứt lời còn cố bày ra mệt mỏi.
"Tuổi con còn nhỏ, có gì sầu lo?" Phó Đại Nho không để bụng, hắn xem, tiểu nha đầu này lại dở chứng lười biếng rồi.
Hiện tại mặt trời vừa vặn, nắng xuân ấm áp.
Thời điểm tốt để ngủ.
"Lão sư a, người không biết rồi." Tiểu nha đầu bày trò thở dài, "Người hiểu ta, vị lòng ta ưu sầu, không người hiểu ta, ta cầu gì hơn.
Lòng A Dung tràn đầy ưu tư, lão sư không hiểu, con thật sự rất khổ sở, sách này học làm sao có thể vào đầu?"
Thật sự Phó Đại Nho đối với nha đầu này vừa yêu vừa hận, yêu nàng lúc nàng ngoan ngoãn, hắn muốn đem tất cà những điều mình biết dạy cho nàng, hận nàng chính là như bây giờ, lười biếng khiến hắn chỉ muốn cuộn sách lại mà gõ cho ba cái.
"Lão sư, không phải người đã nói quân tử động khẩu không động thủ sao?" Tiểu nha đầu lên án hắn, "Người lớn các người thật sự khiến cho ta không hiểu." Nói một đằng làm một nẻo, cố chấp tới lợi hại, khuyên sao cũng không được.
Pho Đại Nho coi như đã rõ, tiểu nha đầu này bị người lớn làm cho thương tâm, "Nói cho ta nghe, người nào làm lòng con tràn đầy ưu tư hả?"
Tiểu nha đầu cong cái miệng nhỏ nhắn, nằm úp trên bàn.
"Mặc dù lão sư dạy ta không được nói xấu sau lưng người khác, nhưng A Dung thật sự không có cách nào khác, mẫu phi vẫn oán hận Tam ca, cho rằng lòng hắn xấu xa, A Dung khuyên không được, mẫu phi không