Mấy cô nương đón khách vui mừng, tranh nhau tới trước mặt hắn, "Công tử tuấn tú, trong lòng ta hâm mộ, hôm nay ta bồi công tử uống rượu."
Một cô nương khác mở to mắt, sóng nước trong mắt đong đưa, "Công tử nếu muốn nghe đàn, đó là sở trường của ta, nếu như muốn nói chuyện phiếm, ta cũng có thể tiếp khách."
"Ta tìm Huyền Ca cô nương." Giọng hắn thanh nhã, êm tai nhưng hai cô nương lại cảm giác hắn là kẻ nông cạn.
Muốn tới gặp Huyền Ca, các ả cố giấu đi ghen tuông, hỏi, "Công tử làm sao quen biết Huyền Ca? Thân thể nàng ta không khỏe, không thể hầu hạ công tử, không bằng..."
Lời của ả chưa hết, Tạ Quân đã cự tuyệt, "Không cần, ta tới tìm Huyền Ca cô nương."
Ả cắn răng, ác ý nói, "Công tử có chỗ không rõ, Huyền Ca mất tích một thời gian, vừa mới trở về, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Tỷ muội bọn ta lo lắng, sợ nàng gặp người xấu, nhưng sau khi nàng trở về cũng không nhắc tới chuyện mất tích." Dường như phát giác bản thân có chút lắm lời, cô nương kia tự trách, "Là ta lắm mồm, Huyền Ca ở trên kia, ta mang công tử qua..."
Tạ Quân yên lặng gật đầu, nhấc chân muốn vào, lại bị một người kéo vạt áo.
"Tam ca ca..." Giọng nói mềm mại, non nớt, vui mừng lại mang theo ủy khuất.
Quá mức quen thuộc, Tạ Quân không quay lại cũng biết là ai.
Mà tâm tư A Dung giản đơn, chỉ cần một tiếng gọi, hắn có thể biết được nàng đang nghĩ gì.
Cô nương đón khách nhìn A Dung, thầm nói tư sắc huynh muội này thật tốt, sau đó một người nói, "Tiểu nha đầu, ca ca muội là đại nhân, đại nhân có chuyện cần làm, muội mau về nhà, ca ca muội sẽ rất nhanh trở về chơi với muội."
A Dung không quan tâm ả, nắm vạt áo Tạ Quân không buông, "Tam ca, A Dung nhận ra huynh rồi, nhưng Tam ca, vì sao huynh tới đây?" A Dung từng nghe nói qua về nơi này, tùy ý nhìn thấy cô nương quần áo hở hang trước cửa, nàng có thể minh chứng phỏng đoán của bản thân là đúng.
Tạ Quân than nhẹ một tiếng, xoay người lại, đưa A Dung ra một góc, hỏi nàng, "A Dung sao lại ở đây?"
Hắn không trả lời nàng, A Dung ủy khuất nói, "Ngoại tổ mẫu của A Dung qua đời...!A Dung mới tới đây..." Nước mắt A Dung lưng tròng nhìn Tạ Quân, "Không nghĩ tới Tam ca cũng ở đây, hơn nữa còn tới nơi này!"
A Dung có đọc chút sách tiêu khiển, những kẻ bỉ ổi, gian tà, tiểu nhân đều tới nơi này, dù chưa hiểu rõ các loại thanh lâu, nhưng thâm tâm nàng rõ, thanh lâu là nơi ở của người xấu.
Tạ Quân ngồi xổm xuống, nâng gương mặt nhỏ nhắn của A Dung, cảm giác được A Dung gầy đi, hắn lau nước mắt của nàng.
Quả nhiên, A Dung trước mặt hắn không có năng lực phòng bị.
Kiếp trước mơ hồ lại rõ ràng trước mắt, đúng là Trân phi và A Dung có xuất cung một thời gian.
Tạ Quân dịu giọng nói, "A Dung, Tam ca không tới ăn chơi đàng điếm, A Dung đừng khóc."
A Dung hé môi, lông mày cau lại, đuôi mắt ửng đỏ, nước mắt nàng trong suốt, "Tam ca, trong sách nói nơi này là nơi không đứng đắn, vừa rồi người nọ nói huynh là đại nhân tới đây có việc, vì sao vậy?"
Tạ Quân ôm nàng, ôn nhu nói, "Họ nói nhầm rồi, A Dung không nên nghe."
"Tam ca mau trở về được không? A Dung nhớ Tam ca rồi, Tam ca còn chưa chơi chán sao?" Trong mắt A Dung là chờ mong, lại có chút ít lên án, Tạ Quân xuất cung đã lâu, bỏ nàng trong cung, ở bên ngoài chơi có lẽ chán rồi đi.
Lúc này Thu Ngọc chạy tới thấy Tạ Quân, kinh ngạc há miệng, "Tam, Tam hòng..." Tạ Quân lấy ngón tay che môi, ý bảo nàng im lặng.
Thu Ngọc nuốt lời vừa muốn nói vào.
"Tam ca chưa về được, vẫn chưa xong chính sự, A Dung sao không quay về, mẫu phi muội sẽ tức giận đấy." Tạ Quân đứng dậy, nhìn Thu Ngọc, "Mau mang A Dung trở về, đừng xảy ra sơ xuất."
Thu Ngọc gật đầu, đang muốn kéo A Dung đi, A Dung lại giống như không muốn đi, lắc đầu liên tục, "A Dung không về, A Dung cùng Tam ca đi vào..."
Không nói tới mang tiểu nha đầu vào thanh lâu có bao nhiêu kỳ lạ, Tạ Quân thật sự không thể đưa A Dung vào trong.
Tạ Quân vốn là muốn cứng rắn đưa A Dung cho Thu Ngọc, nhưng thấy nước mắt đáng thương của nàng, lập tức dịu dàng lại.
"Bên trong nguy hiểm, A Dung không thể vào.
Tam ca xong chuyện sẽ tới tìm A Dung, được không nào?" ÁNh mắt hắn nghiêm túc, A Dung đối với hắn tin tưởng vô cùng, do dự một cái bèn gật đầu.
A Dung nghĩ tới Tam ca tới tìm nàng, tâm tình tốt lên, quay về chỉ hơi chột dạ.
Trân phi đã phát hiện không thấy A Dung đau, đang muốn sai người đi tìm thì lại thấy nàng đã quay về, Thu Ngọc chạy theo sát nàng, không chút lười biếng.
Trân phi trách A Dung vài câu, đi dạo thêm một lát bèn hồi phủ.
Đợi đã lâu ở cửa phủ là Hà nhị cô, nàng ta bước tới, nàng ta nhiệt tình bước tới đón.
Trước khi vào cung Trân phi vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ, mấy năm qua, cuối cùng nàng cũng đã rõ ràng nhiều thứ.
Không cần nghĩ ngợi sâu sa, nhìn qua một cái Trân phi đã biết vị tỷ tỷ này muốn cầu cạnh nàng.
Khi Trân phi còn chưa gả đi, vị tỷ tỷ này chưa từng quan tâm nàng, cướp đoạt trang sức, y phục của nàng, oán trách phụ mẫu sinh ra nàng ta không bằng muội muội, cuối cùng ích kỷ bỏ trốn mặc kệ người nhà, còn ác ý cười nàng là gái lỡ thì.
Trân phi làm sao không hiểu Hà nhị cô? Hà nhị cô chỉ yêu nhất bản thân thôi.
"A Dung, Thấm Thấm hôm qua nói sai, di di thay nàng nhận tội, đây là trâm vàng ta sai người làm, A Dung nhận lấy đi, tha thứ cho di di nhé." Hà nhị cô bày bộ dạng thân thiết tươi cười, trong tay mang ra một cây trâm.
Cây trâm này không nhẹ, là vàng nguyên chất, nhưng A Dung không thích, nàng cảm thấy nó là đồ vật thô thiển chứ không phải trang sức.
Lúc này ngũ cô nương nắm tay A Dung, nhéo nhéo tay nàng.
Nàng cố ý ngăn cản A Dung nhận, bởi vì nàng hiểu rõ tính tình Hà nhị cô, nhận lễ của