Nghe thấy lời nói của Tạ Quân, A Dung ngơ ngác, nàng cảm thấy mắt mình nhoè đi, đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã ngấn nước.
“Xin, xin lỗi….”
A Dung chịu đựng không để bản thân khóc, bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, cánh tay non nớt mảnh khảnh nâng kiếm lên tiếp tục tập luyện.
Tạ Quân cả người đông cứng, hắn dời ánh mắt khỏi A Dung, trong lòng vô cũng ảo não, rõ ràng hắn không nên nói nặng lời với nàng, dù sao nàng mới chỉ là một đứa bé.
Nhưng không thể phủ nhận, lúc đó hắn quả thực có chút không vui.
Những lời nói của Tạ Quân dường như đã tiếp thêm sức lực cho A Dung, nàng mạch lạc lưu loát đem nhiệm vụ hoàn thành.
Tập xong nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người đau nhức, đôi mắt vẫn còn phiếm hồng, tóc mái ướt đẫm dán trên khuôn mặt xinh đẹp, trông vừa chật vật vừa đáng thương.
Tạ Quân than nhẹ một hơi, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên trên bàn đá, lấy khăn tay giúp nàng lau mồ hôi, đông tác ôn nhu, ánh mắt chuyên chú.
A Dung có chút giận dỗi, trực tiếp quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn.
Hai chữ “Lòng tham” từ trước đến nay vốn dùng để chỉ những kẻ tiểu nhân bỉ ổi, Ngũ cô cũng từng dùng từ này để thể hiện sự bất mãn với Nhị cô, mà hiện tại Tam ca lại dùng từ đó để nói nàng, A Dung cảm thấy uỷ khuất vô cùng, nàng cảm thấy Tam ca từ trước đến giờ chưa từng thích nàng, bởi vậy mới không hề cố kỵ nói nàng như vậy.
A Dung nhận thấy được Tạ Quân đang nhẹ nhàng giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, trên tóc, nàng coi như không thấy, chỉ nhìn mấy cây cỏ trên mặt đất, rồi lại nhìn cung điện cũ phía sau, chính là không nhìn đến hắn.
Tiểu tổ tông tức giận, Tạ Quân đương nhiên là buông vũ khí đầu hàng.
“Tam ca sai rồi, không nên nổi giận với A Dung”.
Lời này vừa nói ra, Tạ Quân nhìn thấy lông mi A Dung khẽ rung lên, một giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khoé mắt, dọc theo khuôn mặt, cuối cùng lưu luyến mà treo trên chiếc cằm tinh xảo.
Nội tâm hắn như hoá thành vũng nước, hắn cúi nhẹ người bế A Dung lên, A Dung hơi giãy giụa một chút liền mặc hắn bế.
Mùi hương quen thuộc trên người Tạ Quân dần khiến tâm trạng nàng bình ổn lại.
A Dung đem chiếc đầu nhỏ của mình chôn ở cổ hắn, rầu rĩ nói: “Là A Dung không tốt.”
Bởi vì vùi mặt vào cổ hắn, A Dung không hề nhìn thấy khoé môi Tạ Quân khẽ nhếch lên, như con sói gian sảo từng bước dẫn dắt nàng: “Chỗ nào không tốt?”
“A Dung không nên lười biếng”.
“Còn gì nữa?”.
“Nga……” A Dung nhớ tới câu nói trước đây Tạ Quân nói, không xác định nói: “Có chuyện gì cũng phải nói thẳng ra?”.
Ý cười trên môi Tạ Quân càng sâu: “Mặc kệ là chuyện gì cũng phải nói thẳng ra, Tam ca sẽ không trách cứ A Dung, biết không?”.
A Dung ra sức gật đầu, mái tóc hơi rối của nàng cọ vào cổ Tạ Quân khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.
Đến bữa tối, để tránh việc Hoàng Thượng và Trân Phi nhìn ra manh mối, A Dung trước tiên là đi tắm gội thay quần áo rồi mới tới gặp hai người.
Nhưng cho dù nàng che dấu thế nào cũng không tránh khỏi tuệ nhãn của Hoàng Thượng, hắn nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận, liền nói toạc ra: “A Dung là đi theo Tam hoàng huynh con học võ công sao?”.
A Dung hoảng sợ, nàng đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì nghe thấy tiếng cười của Phụ Hoàng: “Không hổ danh là cháu ngoại của sư phụ, ở Lăng Vân Sơn Trang một thời gian liền học được không ít bản lãnh trở về”.
Hoàng Thượng nhìn về phía A Dung: “Con đi theo hắn học tập tốt, phụ hoàng không mong con có thể ra trận gϊếŧ địch, chỉ cần rèn luyện thân thể khoẻ mạnh là được rồi”.
Trân Phi cũng nói: “Sau này A Dung muốn đi gặp Tam hoàng huynh của con thì cứ đi, không cần gạt mẫu phi nữa”.
A Dung mờ mịt, không hiểu tại sao hai người lại nói như vậy.
Phụ Hoàng dường như đã biết bản lĩnh của Tam ca, mẫu phi còn làm nàng ngạc nhiên hơn, nàng biết mẫu phi từ trước đến nay vô cùng chán ghét Tam ca, khi biết bệnh tình của bản thân có thể chữa khỏi thì sự chán ghét đã giảm bớt, nhưng hôm nay nàng thấy dường như mẫu phi không còn chán ghét Tam ca nữa.
Nhìn dáng vẻ này của A Dung, Trân Phi tự nhiên hiểu nàng đang nghĩ cái gì, nàng cũng không nhiều lời giải thích, chỉ cười nói: “A Dung chỉ cần nhớ, Tam ca con cùng chúng ta không có cừu hận, sau này con muốn cùng Tam ca con thân cận thì cứ thân cận”.
A Dung bị lời nói này làm cho kinh hỉ đến ngây người, lại nghe mẫu phi cười nói với phụ hoàng: “Đứa nhỏ A Dung này đã sớm nói với ta, cảm thấy sự việc của Vân Phi là có ẩn tình, khi đó ta không những không tin tưởng mà còn quát lớn nàng một phen.
Giờ xem ra, Tam hoàng tử sợ rằng đã sớm biết sự thật, chỉ là không có chứng cứ…..
Cũng là một hài tử đáng thương.”
Hoàng Thượng nhẹ nhàng ôm Trân Phi, vừa vui mừng vừa cảm động: “Dao Nhi của trẫm thật tốt, Vân… Lý Triển Vân dù sao cũng đối với nàng tồn tại ác ý, nàng lại có thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta”.
“Nàng là bị người khác lợi dụng, những sai lầm của nàng đã sớm trả hết, Dung Phi kia mới là kẻ đáng giận nhất”.
Sau khi Vân Phi rời khỏi hoàng cung, Hoàng Thượng đã đem chuyện năm đó ra suy nghĩ một lượt, cảm thấy Dung Phi là người khả nghi nhất.
Trước khi xảy ra chuyện, nàng ta đối với Vân Phi rất là thân cận, sau khi Vân Phi bị buộc tội nhốt vào lãnh cung, nàng ta cũng trở nên xa cách đối với Vân Phi.
Ngẫu nhiên có cung phi nói giỡn A Dung sinh ra thật là xinh xắn đáng yêu, khiến người ta muốn ôm không nỡ buông, nàng ta lại có chút không tình nguyện, nhìn thấy hắn đang đi đến lại bày ra bộ dạng yêu thích ôm lấy A Dung, A Dung vốn là đang ngủ lại bị nàng ôm đến không thoải mái mà tỉnh dậy, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Dung Phi, đây vốn là chuyện bình thường nhưng Dung Phi lại kinh hoàng thất thố, suýt nữa đem A Dung ném xuống đất.
Hoàng Thượng dùng Lục công chúa và Thất hoàng tử áp chế, quả nhiên Dung Phi đã yên phận hơn rất nhiều, chỉ không ngừng cầu xin Hoàng Thượng đối xử tốt với Lục công chúa và Thất hoàng tử.
Dung Phi biết hắn là một nam nhân tàn nhẫn, lúc trước hắn có thể nhắm mắt mặc cung nhân bắt nạt Tam hoàng tử, lại có thể không chút do dự gả Ngũ công chúa đến nơi hang hùm miệng báo, tự nhiên hắn sẽ có rất nhiều cách để trừng trị Lục công chúa cùng Thất hoàng tử.
Người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hắn là đế vương.
Hắn chỉ để ý đến những gì mà hắn quan tâm, còn đối với người khác hắn sẽ không cho một phần nhân từ.
Một khi hắn đã nghi ngờ, cho dù là không có bằng chứng xác thực, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bởi vậy khi bị bắt, Dung Phi vô cùng sảng khoái, chỉ mong hoàng thượng buông tha cho hai hài tử của nàng.
Mấy năm gần đây, nàng đêm đêm đều thấy bất an, sợ rằng chuyện năm đó sẽ bị bại lộ, nàng cẩn thận suy nghĩ lại xem có sai sót gì không, nàng cũng bởi vì áy náy mà lặng lẽ nhờ người quan tâm Vân Phi, chỉ mong ban đêm có thể ngủ ngon hơn một chút.
Hiện giờ, mọi chuyện hết thảy cũng đã kết thúc.
Hoàng Thượng cũng khó hiểu, người ta thường nói mọi suy nghĩ tình cảm của con người đều giấu trong đôi mắt, không cần phải nói ta nhưng khi nhìn vào đôi mắt mọi người đều có thể biết.
Hắn nhìn ở trong mắt Vân Phi, khi hắn tới gần trong mắt nàng tràn ngập niềm vui sướng, khi hắn ở cùng với Trân Phi trong mắt nàng ảm đảm không ánh sáng, như là mất đi bảo vật, mỗi lần yến hội hắn ngồi ở trên cao, nàng ngước lên nhìn hắn, coi hắn như một vị thần.
Hắn cũng không biết, nguyên lai chính mình cũng đã từng rất chú ý đến Vân Phi, cho đến khi hắn đích thân đem nàng bắt lại, làm nàng tràn ngập ái mộ cũng không thể nào nhìn đến hắn.
Nhưng Dung Phi chưa từng có, nói đến cũng chỉ là do ghen ghét mà thành, hi vọng quá xa vời, thực tế cũng là quá khắc nghiệt đi! Chờ ngày sau tỉnh ngộ, dần dần thông hiểu, biết như vậy trước đây đã chẳng làm thế.
Hoàng Thượng với Trân Phi đều không có ý muốn giải thích với A Dung, A Dung cũng không truy vấn, trong lòng nàng còn đang đè nặng một chuyện.
“Phụ Hoàng, A Dung muốn cầu ngài một chuyện.”
Hoàng thượng ý bảo nàng cứ nói, A Dung liền nói: “Chính là sự việc trong phủ Trưởng công chúa cô cô, từ khi nữ nhân Thẩm Nguyệt kia đến, A Mẫn cùng A Mộ không có một ngày thoải mái.”
A Dung ngửa đầu lên mong chờ nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại cười: “A Dung cũng biết đấy là việc của nhà họ, ngay cả Huệ Nghi cũng đã đồng ý để Thẩm Nguyệt vào phủ Trưởng công chúa, nếu giờ trẫm hạ chỉ, chẳng phải là sẽ xen vào việc của người khác hay sao?”.
Huệ Nghi chính là phong hào của Trưởng công chúa.
Dù sao, Thẩm Nguyệt kia đối với hoàng thượng bất quá chỉ là con kiến, không đáng để hắn phải chú ý.
“Chính là Trưởng công chúa cô cô nhất định không muốn, cả A Mẫn với A Mộ cũng không thích nàng ta, phụ hoàng, nếu người hạ chỉ đem Thẩm Nguyệt tới Thẩm phủ, Thẩm Nguyệt kia cũng có một chỗ ở, phủ Trưởng công chúa cô cô có thể thanh tịnh, không bị nàng quấy nhiễu nữa”.
A Dung không buông tay, thậm chỉ ánh mắt trông mong còn nhìn thoáng qua Trân Phi.
Chỉ cần mẫu phi mở miệng, phụ hoàng nhất định sẽ suy xét việc này.
Trân Phi cười như không cười mà nhìn lướt qua A Dung, nàng biết nha đầu này đang vì bạn bè mình.
Nhưng Trưởng công chúa từ trước đến giờ vốn không thích nàng, luôn coi nàng là yêu phi mê hoặc Hoàng Thượng, tuy chưa từng nói lời độc ác với nàng, lại chưa bao giờ cùng nàng thân cận, mỗi lần tiến cung đều chỉ cùng Hoàng Hậu nói chuyện dùng bữa.
Trưởng công chúa là một nữ tử mềm mại, rất ít khi cùng người khác trở mặt, Trân Phi cũng đối với nàng chán ghét vô cùng, dù sao Trân Phi cũng không phải dạng người lương thiện, đối với ai cũng phải giúp đỡ.
“Hoàng Thượng, thần thϊếp cũng cảm thấy đem Thẩm Nguyệt kia an trí ở Thẩm gia thích hợp hơn, chỉ là một ngoại thất nữ mà lại ở phủ Trưởng công chúa, lẫn lộn huyết mạch của Trưởng công chúa, nếu ở một thời gian nữa, có lẽ còn muốn quận chúa cùng thế tử gọi nàng một tiếng trưởng tỷ, việc này quả thực không thích hợp”.
Trân Phi rốt cuộc vẫn giúp A Dung nói chuyện, nàng là vì Thẩm Mẫn cùng Thẩm Mộ, không phải vì Trưởng công chúa.
Hoàng Thượng nhìn vào mắt Trân Phi, biết nàng đã có chủ ý, trực tiếp hỏi: “Dao Nhi nàng nói xem, việc này phải làm thế nào mới có thể bịt miệng mọi người?”.
A Dung thấy sự việc có chuyển biến, đôi mắt lấp lánh mong chờ nhìn Trân Phi.
Trân Phi cười khẽ hai tiếng: “Hoàng Thượng, giờ chẳng phải là lúc để Khâm Thiên Giám phát huy tác dụng sao, liền nói Thẩm Nguyệt cùng quận chúa thế tử mệnh cách tương phản, an trí nàng ở Thẩm phủ, ngày sau nên hạn chế gặp mặt”.
Hoàng Thượng uống một ngụm rượu, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó sảng khoái cười: “Dao Nhi, trẫm rất thích bộ dạng của nàng khi chơi xấu người khác.”
A Dung cũng vui mừng: “Phụ Hoàng, khi xem mệnh người nên cấp cho Thẩm Nguyệt một mệnh cách tốt, chỉ là A Mẫn cùng A Mộ là song thai chi mệnh, mệnh cách gắn bó, nếu bị người khác xen vô, mệnh cách sẽ bị phá huỷ.
Hai người thấy cách nói này như thế nào? Rất có đạo lý phải không?”.
Hoàng Thượng cùng Trân Phi cười rộ lên.
Sự tình liền như vậy được quyết định, chỉ là bọn hắn không biết, nếu đời này là một quỹ đạo bất biến, A Dung liền sẽ một lời thành sấm.
Hoàng Thượng đưa bát tự của Thẩm Nguyệt, Thẩm Mẫn cùng Thẩm Mộ đến Khâm Thiên Giám, cũng cố ý dặn dò một phen.
Khâm Thiên Giám ngoại trừ tính thời tiết cùng xem ngày tốt, bình thường vô cùng nhàn rồi, thùng rỗng kêu to, nay lại được Hoàng Thượng đích thâm giao nhiệm vụ, quả thực là thụ sủng nhược kinh, Giám Chính còn tự mình phê mệnh cho ba người này.
Giám Chính đương nhiên là có vài phần bản lĩnh, mà khi hắn xem mệnh cách của ba người này, cùng mệnh cách mà hoàng thượng an bài quả thực không sai biệt mấy.
Thẩm Nguyệt quả thực là khắc tinh của Thẩm Mẫn và Thẩm Mộ.
Giám Chính vừa kinh sợ lại vừa nghi hoặc, không dám chậm trễ, cầm bút lên đem chuyện này viết ra giấy rồi đưa tới chỗ Hoàng Thượng.
A Dung bởi vì chuyện này được giải quyết, vui mừng mấy ngày liền, khoé miệng mỉm cười không ngừng được, gặp ai cũng có ba phần cười.
Trân Phi vô cùng thích bộ dạng này của A Dung, bởi vì khi A Dung cười nhìn nàng rất giống người đó.
Hiện giờ, nàng càng yêu thích vẻ mặt này của A Dung, dù sao A Dung cũng là miếng thịt trên người nàng, nàng cũng không phải người có ý chí sắt đá, A Dung cũng không phải chỉ là “Tưởng niệm duy nhất mà Yến Tuyết Chiếu để lại cho nàng.”
A Dung sau khi dùng bữa tối xong liền ra ngoài tản bộ, Trân Phi một mình ngồi trong phòng, nàng lấy trong hộp ra một khối ngọc, mặt trên khắc một chữ “Chiếu”, do thường xuyên được vuốt ve nên chữ trên mặt ngọc đã bị mờ đi.
A Dung từng nhìn thấy khối ngọc này, Trân Phi nói đây là khối ngọc khi nàng sinh ra đã cầu phúc được.
Không ai biết lai lịch của nó.
Người kia để lại cho nàng khối ngọc này, hắn nói chỉ cần nàng tới, hắn sẽ cưới nàng.
Nhưng mà, lúc đó hắn thần chí không rõ, thần sắc mê man, trong mắt toàn là thống khổ bất lực, lúc hắn rời đi, không một chút lưu luyến.
“Mẫu Phi” Tiếng gọi non nớt của A Dung vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Trân Phi nhanh chóng đem khối ngọc cất đi, quay đầu nhìn lại thì thấy A Dung đã đến cửa phòng, đang đi đến chỗ nàng.
Từ sau khi nàng giúp Thẩm Mẫn cùng Thẩm Mộ nói chuyện, A Dung đối với nàng thân cận hơn một chút.
Trân Phi cười, nhẹ vỗ cái mũi của nàng, hai người cùng ngồi nói chuyện.
“Mẫu phi, tại sao đến giờ Phụ Hoàng vẫn chưa hạ chỉ?”.
A Dung nhíu mày rối rắm.
"Nhanh thôi, phụ hoàng con đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được".
Trân Phi nhớ tới một chuyện: "Bất quá A Dung, sự việc này còn một chỗ con làm chưa tốt, nếu mẫu phi nghĩ sai thì hỏng hết, hoặc là không có chuyện này.
A Dung con phải thất vọng mà về".
A Dung tự nhiên hỏi nàng chỗ nào mình làm chưa tốt, Trân Phi từng bước dẫn dắt: “Trước hết con nên cùng mẫu phi bàn bạc, đen tất cả cả đối sách chuẩn bị chu toàn, mới đến nói với Phụ Hoàng con.
A Dung cảm thấy thế nào?"
"Ân!" A Dung gật đầu: "Lúc trước là A Dung đã quên..."
Trân Phi khẽ vuốt đầu A Dung: "Mẫu phi tự nhiên sẽ không trách A Dung, chỉ cần từ sau A Dung nhớ kĩ là được!"
Hoàng Thượng chậm chạp chưa hạ chỉ là vì lời nói của Giám Chính khiến hắn bận tâm, hắn lặng lẽ phái người đi phủ Trưởng công chúa tra xét, kết quả làm người khác líu lưỡi.
Thẩm Nguyệt bất qua chỉ mới mười tuổi, những đứa trẻ khác ở tuổi của nàng còn đang học thơ chơi đùa, mà nàng lại có thể nắm chắc nhân tâm, lợi dung mọi người ở phủ Trưởng công chúa để đứng vũng gót chân.
Hoàng Thượng cảm thấy không thể trì hoãn được nữa, lập tức hạ chỉ đem Thẩm Nguyệt an trí ở Thẩm phủ.
Tuy rằng hoàng thượng cũng không có mấy phần tình cảm với Huệ Nghi Trưởng công chúa, nhưng hắn không cho phép một cây cỏ dại làm tổn hại huyết mạch hoàng thất.
Bởi vậy, Thẩm Nguyệt đời trước yên bình ở phủ Trưởng công chúa tính kế, đời này lại sớm bị đuổi đi.
Khi Thẩm Nguyệt ra khỏi phủ, bên ngoài có rất nhiều người vây xem, ánh mắt thương hại.
Thẩm Nguyệt cực kì căm hận những ánh mắt như thế, lại không thể không rũ mi làm ra bộ dạng cô độc đáng thương, nhưng sống lưng nàng chưa từng cong một chút, quyền lực không thể áp chế được sự kiêu ngạo của nàng.
Hết thảy đắn đo vừa vặn tốt.
Triều đại này phò mã không thể làm quan, Thẩm gia cũng là một gia tộc lớn, Thẩm phò mã cũng là tiền đồ vô hạn nhưng vì Tiên Hoàng mà bị đứt đoạn, bởi thế Thẩm gia đối với Thẩm phò mã cùng Tiên Hoàng trong lòng có oán trách, nhưng lại không dám mở miệng nói ra.
Năm đó, Trưởng công chúa nhất kiến chung tình với Thẩm phò mã, nói không phải hắn thì không gả, Tiên Hoàng lúc đó cảm thấy việc này không có gì là to tác, liền tiện mồm hạ chỉ.
Từ đó Thẩm gia đối với Trưởng công chúa ít nhiều cũng tồn tại oán niệm oán niệm.
Thẩm gia đưa Thẩm Nguyệt đến phủ Trưởng công chúa múc đích là để cho Trưởng công chúa ngột ngạt, nếu đã không còn giá trị, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy nàng.
Chưa bao giờ Thẩm Nguyệt cảm thấy oán hận như vậy.
Nàng hận mọi người, bất kể là người trong phủ Trưởng công chúa, hay là những kẻ giả dối của Thẩm gia, thậm chí là những người xung quanh đang nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại.
Không ai chú ý tới, trong đôi mắt ngạo nghễ đầy mất mát của thiếu nữ kia, ẩn sâu trong đó lại là sự oán hận ngập trời.
Thái Y Viện.
Tạ Quân đoán được là Đổng Quyết Minh sẽ ở đây, gần đây Đổng Quyết Minh có thêm một công việc yêu thích, đó là phá hoại dược liệu của Thái Y Viện.
Mân mê đi mân mê lại, chế ra một số loại thuốc kì lạ.
Trong đó có một loại thuốc dùng để che dấu nội lực.
Cho dù ngươi có nội lực cao thâm thế nào, khi dùng thuốc này vào thì sẽ chẳng khác gì người bình thường.
Tạ Quân cảm thấy thuốc này có chỗ tốt, định xin hắn một ít.
Đổng Quyết Minh đang chế một loại xuân dược mới, thất Tạ quân đi tới, liền muốn cho hắn xem thử.
Tạ Vân câu môi cười, nụ cười làm Đổng Quyết Minh rùng mình, hắn cảm giác trong nháy mắt Tạ Quân sẽ đổ hết đống dược kia vào miệng hắn.
Hai người bọn hắn đều không có hôn phối, nếu không cẩn thận dính phải dược này, cảm giác cũng không dễ chịu.
Tạ Vân vừa động ngón tay, Đổng Quyết Minh lập tức đem dược cất đi, lại thấy Tạ Quân cười vỗ vai hắn, “Đi theo ta một chút.”
Hai người đến chỗ đình giữa hồ, tầm nhìn trống trải, không cần lo lắng bị tai vách mách rừng.
Tạ Quân trực tiếp đem bệnh tình của Nhị hoàng tử nói rõ ràng với Đổng Quyết Minh, cũng hỏi về những đặc thù của bệnh đó.
“Ta nghe một câu chuyện xưa, có một người giả điên, lại có một kẻ giả ngốc, không thể không nói, giả ngốc so với giả điên dễ dàng hơn.
Nếu ngươi đã nói thế thì chắc hẳn là ngươi đã nghi ngờ hắn.
Nếu ngươi có biện pháp đưa hắn đến trước mặt ta, có lẽ ta sẽ có biện pháp tìm ra.” Đổng Quyết Minh rất hứng thú cười vài tiếng: “Ta cũng rất muốn biết, hắn là thật sự bị ngốc, hay là chỉ đang giả ngốc, nếu là giả ngốc, có thể lừa được mọi người sáu năm, cũng là một nhân vật lợi hại.”
Tạ Quân nhíu mày nói: “Hắn được Thái tử bảo hộ rất tốt, nếu muốn âm thầm lặng lẽ đưa hắn đến trước mặt ngươi thì quả thực không dễ dàng.
Bất quá chúng ta có thể trực tiếp nói với Thái tử, nếu hắn biết ngươi có thể chữa khỏi cho Tạ Phương Hoa, hắn nhất định sẽ nguyện ý thử một lần.
“Nhị hoàng tử không phải do Hoàng Thượng quản, mà là do Thái tử quản?”.
Đổng Quyết Minh nghe ra manh mối, trực tiếp hỏi.
Tạ Quân khẽ lắc đầu, cũng không nói gì.
Đổng Quyết Minh đã hoàn toàn minh bạch.
Liền tính người bình thường khi sinh con, cho dù đứa trẻ có thế nào thì họ cũng không thể bỏ rơi nó, chỉ trừ trường hợp quá nghèo đói miếng cơm không có để ăn, họ mới bất đắc dĩ phải bỏ con mình.
Hoàng Thượng tuy không có đem Nhị hoàng tử vứt bỏ, nhưng so với vứt bỏ cũng chẳng khác gì.
Đế vương quả nhiên vô tình.
Một trận gió phất qua mặt hồ, mang đến một trận mát lạnh.
Tạ Quân nhìn hồ nước phía trước, chậm rãi nói: “Ta từng biết một người, nàng ngẫu nhiên khi ở một mình sẽ ngây ngô cười, nhưng nhiều lúc nàng lại mờ mịt bất lực mà nhìn một chỗ, giống như trong mắt nàng không tồn tại một ai.
Nàng nói chuyện cực nhỏ, chỉ khi bị khi dễ mới kêu đau, nước mắt chảy xuống không khác gì so với người bình thường”.
Tạ Quân thu hồi ánh mắt, một bàn tay chống lên thái dương, còn chưa nói xong nhưng cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Đổng Quyết Minh thần sắc hơi trầm lại, tự pha cho mình một ly trà, “Người đó trong lòng ngươi hẳn là rất quan trọng đi”.
Bằng không hắn sẽ không có biểu hiện như vậy.
Tạ Quân vẫn chưa mở miệng, những đợt sóng trên mặt hồ đã dần dần bình lặng, hắn nhợt nhạt cười: “Nàng với ta chung quy là không giống nhau, nàng sẽ nói với ta như vậy”.
Đổng Quyết Minh cơ hồ hoài nghi người đối diện trong mắt như cũ vẫn không nhìn mình, cũng không đi quấy rầy hắn.
Hắn có lẽ không biết, chính mình so với hắn còn hơn thế.
Một lúc sau, Đổng Quyết Minh mới nói: “Nghe ngươi nói, người bạn kia của ngươi hẳn là đã từng gặp đại biến, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn.
Giống như một số người có xu hướng tự làm hại chính mình, hay một số người đã tự tạo ra một vỏ bọc xa cách để bảo vệ chính mình, nàng cũng chỉ đang dùng một phương thức khác để bảo vệ mình thôi.
Xác thực mà nói, nàng không phải bị bệnh.”
Tạ Quân cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn chằm chằm chén trà trước mắt một cái, sau đó một hơi uống sạch nó, “Đi thôi” Nói xong không chút do dự xoay người rời đi, y phục màu trắng vẽ ra một đạo bạch quang.
“Uy, uy, uy! Ngươi dùng xong liền vứt bỏ như vậy a! Tạ tam!” Đổng Quyết Minh phía sau không ngừng kêu gào, bạch y nhân không chút để ý đến hắn, tiếp tục đi.
Đổng Quyết Minh cũng không so đo với hắn, buông tay trở về nói: “Đều là thế gian nam nhi đều bạc hạnh, hồng nha chưa già, tâm địa dễ đổi,…..”.
Càng lúc càng xa, tiếng ca cũng không còn nghe rõ được nữa.
Hôm nay Hoàng Thượng hỏi Thái Tủ vừa ý nữ nhi nhà ai, lại nghe được tin cấp báo đến từ Bắc Địch.
Là thư của Tạ Phương Nhuỵ gửi đến, trong thư chỉ nói là nàng vẫn mạnh khoẻ, xin phụ hoàng cùng các huynh đệ tỷ muội không cần lo